Thập Niên 70 Đi Ngàn Dặm Gả Chồng

Chương 48: Hợp tác

Xuân Tú nâng nâng chiếc cằm vuônglên dùng lỗ mũi xem người: “Ta dựa vào cái gì phải giúp tỷ tiện thể nhắn?”

Thấy thế, Điền Mật thở dài, xoay người muốn đi.

“Ai? Tỷ có ý tứ gì? Lời nói còn chưa nói đâu, nói không chừng... Nói không chừng tỷ cầu xin ta, ta sẽ giúp tỷ nhắn.” Xuân Tú vội vàng duỗi tay túm người.

Điền Mật theo lực đạo dừng bước chân quay đầu lại: “Ta vốn đang nghĩ cho muội đổi kiểu tóc để muội xinh đẹp hơn, nhìn dáng vẻ...”

“Cái... Biện pháp gì?” Xuân Tú bị lời này hấp dẫn, càng không nghĩ thả người đi, gắt gao túm vạt áo Điền Mật.

“Buông tay, quần áo bị muội kéo hỏng rồi.”

“Ta không buông, tỷ nói cho ta, ta mới thả ra.”

“Vậy muội cầu xin ta.” Điền Mật học nàng nâng chiếc cằm tinh xảo lên, cũng lấy lỗ mũi xem người, cười phá lệ ngọt ngào, đem nguyên lời nói ban đầu trả lại cho tiện nghi biểu muội.

Xuân Tú...

Cuối cùng Plastic* biểu tỷ muội đạt được thoả thuận, Xuân Tú hỗ trợ giúp cô báo bình an, qua mấy ngày nữa cô sẽ về nhà, mà Điền Mật lại hỗ trợ thiết kế một kiểu tóc mới.

*Plastic: bên ngoài tỏ ra thân thiết lắm nhưng trong lòng thì không hề quan tâm đến nhau, thân ai nấy lo

Xuân Tú mặt hình chữ nhật, ngũ quan cũng không kém, nên nhược điểm nằm ở hình dáng khuôn mặt.

Điền Mật ngồi xổm trên mặt đất, tùy tay nhặt một hòn đá nhỏ, ở trên mặt đất đơn giản phác họa ra mấy kiểu tóc phổ biến ở đời sau.

Vâng chịu đưa Phật đưa đến Tây thiên, cô còn lắm miệng cùng Xuân Tú phân tích chỗ tốt của kiểu tóc này.

Ngay cả khi thợ cắt tóc không nắm được vấn đề nhưng chỉ cần có thể cắt cái mái bằng như học sinh, cũng tốt hơn so với việc thắt bím tóc dính trên đầu nàng làm phóng đại khuyết điểm của khuôn mặt.

Thẳng thắn mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy bím tóc hai bên của Xuân Tú, cô cũng khâm phục!

Quả nhiên, mặc kệ nữ nhân ở niên đại nào, đối với năng lực tiếp thu cái đẹp cũng đều nhạy bén.

Xuân Tú trên mặt tràn đầy tươi cười, tựa hồ đã có thể tưởng tượng ra khi cắt kiểu tóc mới nàng sẽ xinh đẹp tới trình độ nào.

Hai người lần đầu hợp tác rất vui sướиɠ.

Sau khi giao dịch thành công, Điền Mật liền cõng túi xách đi ra ngoài.

Khi sắp ra khỏi ngõ nhỏ, ma xui quỷ khiến, cô quay đầu lại nhìn Xuân Tú, phát hiện nàng cũng nhìn mình, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Xuân Tú mím môi, không được tự nhiên nói: “Biểu tỷ ở bên ngoài nhiều vài ngày đi, trong nhà rất loạn, đặc biệt ông ngoại bà ngoại, còn có mợ, đối với tỷ ý kiến rất lớn...”

“... Ta đã biết, cảm ơn ngươi Xuân Tú.” Đối với người có thiện ý, Điền Mật cũng không phải không biết tốt xấu.

Trước khi rời đi, cô chung quy vẫn do dự nói nhiều vài câu: “Xuân Tú, ta nói nghiêm túc, Tôn thanh niên trí thức ngươi cần suy xét kĩ, thanh niên trí thức sớm muộn gì cũng sẽ trở về thành phố, nếu hắn không trở về thành phố, thì muội cũng phải suy xét nhiều mặt.”

Nói xong lời này, cô không hề nhìn biểu tình sững sờ của Xuân Tú, xoay người rời đi.

Kỳ thật cô không phải người nhiều chuyện, nhưng nữ nhân thời đại này, gả chồng cơ bản chính là cả đời.

Về phía Tôn Tuấn, cho dù cuối cùng bởi vì lý do này hay lý do khác, bất đắc dĩ mà lựa chọn Xuân Tú thì chờ sau năm 77, hắn vẫn sẽ rời đi.

Huống chi mỗi nữ hài chính là một tiểu tôn nữ, dựa vào cái gì phải trở thành lựa chọn bất đắc dĩ của nam nhân.

Hơn nữa Tôn Tuấn này thủ đoạn gian dối, còn không rõ ràng với các cô nương trong thôn, tương lai sao có thể đem Xuân Tú mang về trong thành?

Ở trong giai đoạn lịch sử đó có quá nhiều bi kịch, Điền Mật thật tình không hy vọng trong số những người mệnh khổ bị bỏ lại, sẽ có thêm một cái tên Xuân Tú...

=

Cõng vàng, trong lòng luôn lo lắng bị mất hoặc là bị đoạt, Điền Mật nghĩ tới nghĩ lui, quyết định noi theo cách làm Lưu gia đem vàng giấu ở nơi an toàn nhất là đáy biển.

Lo lắng bị ngư dân vớt lên, cô còn tìm kiếm trong biển sâu, dùng túi da rắn đem vàng giấu kĩ trong một hang động san hô..

Nếu như vậy vẫn bị người phát hiện, chỉ có thể nói là duyên phận người nọ.

Giấu vàng xong, ôm tâm tư tới cũng tới rồi, Điền Mật lại ở đáy biển đi dạo một vòng.

Nhưng lúc này Điền Mật không ngâm mình cả buổi sáng, chỉ loanh quanh 2 tiếng đồng hồ, liền bán chiến lợi phẩm cho Vương Lệ thẩm, sau đó đi nhà khách ở huyện thành.

Theo lý thuyết, người không ở nhà khách sẽ không cho phép dùng điện thoại nơi này.

Nhưng mấy ngày hôm trước lúc Điền Mật rời đi, cô có đưa một khối tiền cho người phục vụ, thành công có được cơ hội đến đây gọi điện thoại.

So với thời gian hẹn đại tỷ, cô đi tới nhà khách sớm hơn 5 phút.

Người phục vụ vừa vặn đang nghe điện thoại, khi nhìn thấy cô tiến vào, có lẽ là được một khối tiền nên trả lại cho Điền Mật một gương mặt tươi cười: “Tới rồi? Thời gian vừa lúc.”

Điền Mật bừng tỉnh, cười hỏi: “Là điện thoại cho ta sao?”

“Đúng vậy, tỷ tỷ ngươi, vừa mới gọi tới vài phút.” Nói xong, đem ống nghe gác lại ở trên bàn, chính mình cầm len sợi lắc lư đến ngồi trên ghế cách đó không xa, tiếp tục đan len sợi.

Điền Mật đi mau vài bước tiến lên, mới vừa cầm lấy ống nghe đã nghe bên trong truyền đến thanh âm đại tỷ: “... Xin chào? Xin chào? Mật nha đầu, là muội sao?”

“Đại tỷ, là ta.”