Thập Niên 70 Đi Ngàn Dặm Gả Chồng

Chương 47: Gặp người quen 2


Đã nghe rất nhiều lời coi thường như vậy, dần dần, tâm tính liền thay đổi.

Càng khiến nàng tức giận là khi nàng quý trọng hoặc là buồn bực cái gì, nhân gia hoàn toàn không để ở trong lòng, bởi vì nàng đầu ngốc biểu tỷ căn bản không thông suốt ra được, ngược lại đều xem nàng giống như vai hề đang nhảy nhót.

Xuân Tú không đầu không đuôi nói như vậy nhưng Điền Mật lại mạc danh hiểu được ý của nàng.

Thẳng thắn mà nói, lời này nói đến có chút Versailles*, nhưng người lớn lên xinh đẹp, trên nhiều khía cạnh mà nói chính xác chiếm ưu thế.

* Versailes: ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, theo cách hiểu của mình thì mình sẽ đưa ra ví dụ cho mọi người dễ hiểu: giả như bạn giàu nhưng bạn nói bạn không có hứng thú với tiền

Cô kiếp trước với kiếp này có tám phần tương tự, thậm chí ở kiếp trước có đủ loại thay đổi thêm vào, tỷ như kiểu tóc, trang phục, đồ trang điểm, đồ trang sức…, nhìn so với kiếp này cô càng thêm xinh đẹp hơn một ít.

Làm người được lợi về dung mạo, cô không có lập trường đi nói cái gì, chỉ chân thành kiến nghị: “Làm người chỉ xem mặt cũng không nên, lâu dài ở chung, tính cách hoà hợp hay không, nhân phẩm có đáng quý trọng hay không mới là quan trọng nhất.”

Giống như cô bị thu hút hởi Lâu Lộ Hồi.

Không... Nói trắng ra, nam nhân kia quả thực là lớn lên rất đúng với thẩm mỹ của cô.

Nhưng... thích hợp hay không, còn phải chờ cô đi đại tỷ bên kia, gần gũi ở chung mới có thể xác định.

Cô hy vọng, cô cùng Lâu Lộ Hồi may mắn đến được với nhau, cũng đều là bởi vì bắt đầu từ giá trị nhan sắc kết hợp với nhân phẩm.

“Cái thanh niên trí thức Tôn Tuấn kia, suốt ngày nhận sự giúp đỡ của muội, nhưng vẫn không nói rõ ràng, còn cùng các cô nương khác trong thôn không minh bạch, rõ ràng không phải thứ tốt”.

Điền Mật không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng làm nữ tử không dễ, đặc biệt ở bối cảnh xã hội như vậy càng không dễ dàng, cuối cùng nhịn không được nói nhiều vài câu.

“Biểu tỷ thì biết cái gì? Người ta tới từ Tô Châu, người thành phố lớn đều rụt rè.” Xuân Tú không để bụng, nói xong lời này, như là phản ứng lại đây, vẻ mặt cảnh giác: “ Tỷ sẽ không phải gả không thành công cho Lưu Hướng Đông liền tranh đoạt với ta đi.”

Điền Mật vẻ mặt đờ đẫn: “Không, ta đối với việc nhặt rác rưởi không có hứng thú.”

Nghe vậy, Xuân Tú tuy rằng còn có hồ nghi, nhưng cũng không tiếp tục dò hỏi, chỉ bĩu môi nói ra mục đích chính của việc giữ người lại: “Đại cữu* hai ngày nay tìm tỷ, tỷ sao không đi nhà dì hai?”

* đại cữu: cậu, đối với Xuân Tú thì Điền Hồng Tinh chính là đại cữu

Điền Mật quay đầu lại nhìn phía sau, phát hiện không có người nhìn chằm chằm, mới hỏi: “Việc này nhất thời không thể nói rõ, ta đi đến nhà đồng học, đúng rồi, Điền Trường Khanh trở về rồi sao?”

“Về rồi, buổi sáng hôm nay mới về.” Nói đến cái này, Xuân Tú tinh thần liền hăng hái: “Tỷ không biết, sự tình Lưu gia sau khi sáng sớm nháo ra tới, Vương Hồng Diễm nhận được tin tức, cũng không biết có phải sợ đại cữu tìm nàng phiền toái hay không, dù sao nàng chạy đi tìm Cách Ủy Hội nói không tố cáo mà nguyện ý giải quyết riêng, sau đó như thế nào thì ta không biết, dù sao Điền Trường Khanh đã trở lại nhà ông ngoại bà ngoại.”

Nói đến Điền Trường Khanh, tất cả những người trong nhà cùng thế hệ đều ghét bỏ.

Bản thân người này đáng ghét không đề cập tới, mấu chốt là gia nãi / ông ngoại bà ngoại trong mắt chỉ có tên hèn nhát kia, những đứa cháu khác đều không thích.

Nếu là Điền Trường Khanh có bản lĩnh thì cũng thôi nhưng hắn căn bản chính là tên vô dụng, không phải càng khiến cho bọn nhỏ cùng thế hệ thêm phẫn nộ sao.

“Đúng rồi, cũng không biết Vương Hồng Diễm dỗ dành thế nào, dù sao sau khi đại cữu đón Trường Khanh trở về, hắn liền nháo muốn cưới người ta, tỷ nói đầu óc hắn có phải hoàn toàn hỏng rồi không? Nói.... Vương Hồng Diễm cũng là người có bản lĩnh...” Xuân Tú lải nhải, nói xong lời cuối cùng, trong miệng không phải không có ý hâm mộ, nàng nếu có bản lĩnh như vậy thì Tôn thanh niên trí thức đã sớm bị bắt rồi.

Ai...

Điền Mật lại nghĩ tương đối nhiều, sau khi Điền Trường Khanh ra không chỉ không hận Vương Hồng Diễm, ngược lại càng thêm kiên định quyết tâm muốn cưới người ta, lý do chỉ có thể có ba cái.

Thứ nhất, lần này sự tình là hai người hợp tác.

Thứ hai, hắn đầu óc hoàn toàn hỏng rồi.

Thứ ba, Vương Hồng Diễm mang thai cho nên không thể không cưới.

Ngoại trừ suy đoán đầu tiên, còn lại Điền Mật căn bản không thèm để ý, quản Điền Trường Khanh cưới ai đâu, dù sao cũng không phải là người quan trọng gì...

Điền Mật lại hỏi thăm một chút tình huống trong nhà, cũng không vội đi về, cô nhìn về phía tiện nghi* biểu muội: “Gửi lời nhắn đến cha cùng tứ muội của ta.” Về phần Tam muội cùng tiểu đệ bên kia, lấy tứ muội thông minh sẽ biết nên làm như thế nào.

* tiện nghi biểu muội: ý chỉ hai chị em có mối quan hệ không thân