Thân thủ của Điền Mật không tồi, hơn nữa cô sẽ khéo léo tìm cơ hội đánh lén, lấy bao tải che người để tay chân thuận tiện đấm đá.
Nữ hài tử sức lực trời sinh có hạn, khi lao tới, cô còn thuận tiện nắm một đống cỏ khô làm gậy gỗ dùng để đánh thêm vào.
Đương nhiên, cô chỉ nghĩ cho tên cặn bã này một chút giáo huấn, cho hắn biết bị nắm đấm côn bổng nện ở trên người là cảm giác gì, cũng không nghĩ nháo ra sự cố lớn nên thời khắc xuống tay cũng cố ý tránh đi những bộ phận quan trọng.
Lúc này, mới cho thấy nữ hài tử học võ thuật thật sự có chỗ tốt.
Lưu Hướng Đông so với người thường không tính là chân yếu tay mềm, nhưng rốt cuộc không đươc đào tạo võ thuật chính thống, lại không chiếm được cơ hội ra tay trước, còn có vỏ bao tải che ở trên người nên rất mau đã bị đánh ngã xuống đất mà không có sức đánh trả.
Thấy thế, Điền Mật cũng không ham chiến, gõ vài cái, liền xách túi vàng lên, nhanh chân chạy trốn ra ngoài.
Đương nhiên, khi đánh nhau thì hai bên đều có trả giá, bả vai cùng cẳng chân của cô cũng bị thương.
Nhưng vết thương nhỏ này đối với Điền Mật xem ra hoàn toàn không đáng nhắc tới, rốt cuộc đánh kẽ cặn bã, cô thật sự sảng khoái.
Điều duy nhất khiến cô khó chịu chính là, Lưu Hướng Đông kia còn tính là kiên cường, gậy gộc nện ở trên người cũng chỉ kêu rên vài tiếng mà không hề xin tha.
Chậc...
Tuy nhiên mặc kệ thế nào, nghẹn khuất buồn bực hơn một tháng, thẳng đến giờ khắc này, Điền Mật mới xem như hoàn toàn tiêu tan.
=
Thời gian còn sớm, hơn nữa ôm vàng không có thuận tiện.
Điền Mật quyết định trước tiên đem vàng giấu đi thật tốt.
Tuy rằng Lưu gia không còn tạo thành mối uy hϊếp nhưng cô sợ phiền toái nên vẫn ăn mặc thành một phụ nữ trung niên như cũ.
Thời điểm đi qua bưu cục, không ngạc nhiên khi nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, là hai tuỳ tùng đi theo bên người Lưu Hướng Đông.
Điền Mật âm thầm mắt trợn trắng, vốn dĩ cô còn tính toán trở về thôn Triều Dương một chuyến để hỏi thăm tình huống, thuận tiện báo bình an.
Hiện tại xem ra, trên đường về nhà tất nhiên không được thuận lợi.
Nghĩ đến đây, dưới chân cô di chuyển, thay đổi phương hướng, thẳng đến bến xe...
Tục ngữ nói đúng, trên thế giới người hiểu rõ mình nhất chính là kẻ thù.
Ngay khi Điền Mật đang ôm hai tay theo thói quen khom lưng hướng bến xe đi đến, lại gặp phải một người không ngờ tới, hơn nữa còn thành công bị nhận ra.
Bị người túm vào ngõ nhỏ, Điền Mật trợn mắt lên trời, vô ngữ nói: “Ta trang điểm thành như vậy muội cũng có thể nhận ra được?”
Xuân Tú đem người kéo vào ngõ nhỏ mới buông tay ra, ác ý nói: “Yên tâm, biểu tỷ cho dù hóa thành tro ta cũng nhận ra.”
“Ha hả... Ta cảm ơn muội, nhưng muội hóa thành tro ta khẳng định không quen biết, quan hệ lại không tốt.” Hai người từ nhỏ không hợp nhau, Điền Mật kế thừa ký ức cùng tình cảm của nguyên thân, khi cãi cọ đương nhiên sẽ thắng.
Sau khi hai người ầm ĩ vài câu, Điền Mật dẫn đầu không kiên nhẫn: “Muội kéo ta lại đây đến tột cùng là muốn làm gì?” Cô còn đang vội vàng đâu.
Xuân Tú tuy rằng không hợp với nguyên thân nhưng thật sự chuyện xấu lại chưa từng làm qua.
Nghiêm túc mà nói, thật ra cũng chỉ là sự không phục giữa các cô gái nhỏ.
Nguyên thân tính tình tương đối thành thật, thần kỳ chính là, cũng chỉ có ở trước mặt biểu muội này, miệng nàng mới lưu loát không buông tha người.
Xuân Tú cũng tạm dừng đối chọi gay gắt, ánh mắt nàng phức tạp nhìn chằm chằm khăn tam giác, vẫn như cũ không che lấp được khí sắc tốt, biểu tỷ càng ngày càng xinh đẹp, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Nếu ta lớn lên đẹp bằng một nửa biểu tỷ thì tốt rồi.”
Xuân Tú trông giống cha nàng, ngũ quan không kém, mày rậm mắt to, nhưng cũng bởi vì rất giống cha nàng nên khuôn mặt hình chữ điền cũng di truyền không sai một chút nào, vì vậy nhìn thiếu nữ mất đi vẻ thanh tú.
Hơn nữa làn da cũng giống cha, tuy không đến mức là than đen, nhưng cũng không có một chút quan hệ nào với làn da trắng nõn.
Khi còn nhỏ, Xuân Tú rất thích cùng biểu tỷ chơi.
Nhưng chờ đến tuổi tình cảm của thiếu nữ, Xuân Tú phát hiện ra trong lớp hơn nửa nam sinh đều thích Điền Mật, ngay cả người nọ nàng yêu thầm cũng như thế.
Hơn nữa mẫu thân thường lấy nàng so sánh với biểu tỷ, ghét bỏ nàng chỗ nào cũng không bằng Điền Mật, còn nói tương lai lễ hỏi sẽ thấp hơn người ta rất nhiều...