Ngược lại đứa nhỏ kia lại không sợ Tưởng Phóng chút nào, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cà vạt của anh nhét vào miệng.
Trần Niên a một tiếng, vội vàng ngăn cản không để đứa nhỏ làm như vậy. Tưởng Phóng mỉm cười nói không sao, mặc cho đứa nhỏ kia làm ướt một góc cà vạt của anh.
Tần Hoan nhìn đến đỏ mắt, ở bên cạnh lẩm bẩm: “Kỳ lạ, sao lại thành thật trong lòng anh như vậy chứ?”
Lại hừ hừ nói lần sau cô muốn mua thêm hai bộ đồ chơi, Tiểu Húc sẽ biết ai mới là người đối tốt với nhóc.
Tưởng Phóng nhếch khóe môi lên: “Ngay cả giấm của một đứa trẻ mà cô cũng ăn?”
Lâm Hiểu Nhu thấy thế, dứt khoát đi tới dạy cô cách ôm đứa nhỏ ở tư thế thoải mái hơn, nhưng Tần Hoan không dám thử lại, sợ làm cho đứa nhỏ kia khóc.
Bà Tần cười nói: “Không cần dạy, chờ đến khi nó cũng sinh một đứa, liền biết phải ôm đứa nhỏ như thế nào.”
“...” Tần Hoan nghe được câu này, yên lặng rụt tay lại.
Lúc đi vào thì cô đã đoán được mẹ sẽ nhắc tới chuyện này, nhưng không ngờ cơm còn chưa ăn đã bắt đầu nói.
“Lại nói tiếp, hai người kết hôn cũng đã nửa năm rồi, dự định khi nào thì có con?” Bà Tần thấy con gái không trả lời, dường như không quan tâm, lại hỏi.
Đề tài này liền lặng lẽ chuyển sang Tần Hoan và Tưởng Phóng.
Môi Tần Hoan khô khốc, vấn đề này đối với cô mà nói có chút khó giải quyết.
Quan hệ hôn nhân giữa cô và Tưởng Phóng cũng là giả, sao có thể nghĩ đến chuyện muốn có con...
Đang lúc buồn rầu, Tưởng Phóng đã nói chuyện thay cô: “Mẹ, tạm thời con và Hoan Hoan còn chưa cân nhắc về vấn đề này.”
Lỗ tai Tần Hoan có chút ngứa ngáy, cô kiềm chế xúc động muốn giơ tay gãi. Đây có lẽ là bởi vì vừa rồi là lần đầu tiên Tưởng Phóng gọi tên cô, Hoan Hoan.
Từ nhỏ đến lớn chỉ có những người thân nhất mới gọi cô như vậy.
Mà giọng nói của người đàn ông giống như là âm thanh êm dịu và tao nhã của đàn cello, khi đọc ra biệt danh của cô, dường như còn mang theo một sự quyến rũ khác.
“Là suy nghĩ của Hoan Hoan, hay là suy nghĩ của con?”
“Chủ yếu vẫn là ở con. Công ty con mới thành lập được vài năm, đòi hỏi con phải dành nhiều thời gian và năng lượng hơn để duy trì.” Tưởng Phóng lạnh nhạt nói, vẻ mặt như thường, nhìn không được suy nghĩ trong lòng anh.
Tim Tần Hoan đập thình thịch, anh nói những lời này không khác gì đem nồi chất đống lên người mình, cho nên vội vàng nhận một câu: “Là chúng con cùng thương lượng sau đó đưa ra quyết định.”
Còn chưa làm gì thì con gái đã bắt đầu che chở, sợ Tưởng Phóng sẽ chịu thiệt.
Vẻ mặt ông Tần có chút nặng nề, cũng may nhân viên phục vụ gõ cửa phòng đúng lúc, đẩy xe ăn lên bắt đầu lên món.
Bà Tần biết tính tình con gái mình cũng không tiện ép cô quá, lại chủ động hỏi công việc gần đây của Tưởng Phóng, quan tâm vài câu.
Lúc này bầu không khí mới hòa hoãn lại, giống như đoạn nhạc đệm nho nhỏ vừa rồi cũng không tồn tại.
Bên ngoài cửa sổ kính, thành phố rực rỡ ánh đèn, nhưng cũng dần dần rời xa, để tất cả mọi thứ đều yên lặng trở lại.
Tần Hoan chú ý tới tư thế của Tưởng Phóng, thân hình vốn cao lớn, dưới sự phản chiếu của bộ âu phục càng thêm thẳng tắp, ngay cả động tác nhai thức ăn cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không giống như buổi trưa lúc anh ăn cơm ở nhà, hai phút là có thể ăn xong một chén cơm.
Quả thật những lo lắng trước đây của cô là dư thừa.
Hình như Tưởng Phóng còn giả vờ hơn cô.
Nhớ tới hành động trượng nghĩa vừa rồi của hắn mà cô còn đứng lên, Tần Hoan mím môi lén lút nở nụ cười, ai ngờ bị anh bắt tại chỗ.
Tưởng Phóng đặt tay lên lưng ghế cô, nghiêng người cắn lỗ tai cô: “Tần Hoan, muốn nhìn anh thì có thể trực tiếp nhìn, không cần lén lút.”
Được rồi, cô tuyên bố, một chút hảo cảm vừa mới sinh ra đối với Tưởng Phóng hoàn toàn không còn!