Vượt Qua Ranh Giới

Chương 8: Khiến người ta nhịn không được muốn cắn một miếng

Tần Hoan không giấu được tính tình nóng nảy, cho dù trên mặt còn trấn định tự nhiên nhưng ngực đã phập phồng vài lần một cách rõ ràng, ngay cả mặt cũng đỏ bừng.

Sau bữa ăn, son môi trên môi cô cũng trôi một ít, màu sắc cũng nhạt hơn, nhìn hồng hào và mềm mại.

Lúc nhìn luôn làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng, nếm thử là mùi vị gì.

Tưởng Phóng quay mặt đi, bình tĩnh kéo dài khoảng cách với cô, dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, trên mặt lại trở về trạng thái không nóng không lạnh kia.

Trên thương trường, ông Tần đã gặp nhiều người a dua nịnh nọt, nhưng Tưởng Phóng rất khác, mặc dù mỗi câu đều trả lời, nhưng thái độ cũng không thân thiết, chung quy vẫn duy trì sự xa cách nhất định với người khác.

Về điểm này, ông Tần cũng đồng ý với anh, dù sao thì ông cũng không thích người miệng lưỡi trơn tru mà lại không làm việc thực tế.

Đợi đến lúc sắp kết thúc, cha Tần mới hiếm khi mở miệng vàng: “Tưởng Phóng, trên đường lái xe cẩn thận, công việc không bận rộn thì dẫn Hoan Hoan về nhà một chút.”

“Vâng.” Tưởng Phóng đồng ý, bàn tay rộng lớn thuận thế ôm eo cô.

Trong nháy mắt sau lưng Tần Hoan căng thẳng, chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng rực xuyên qua chất liệu y phục truyền tới, làm cho người ta có chút tê dại khác thường.

Hai người đứng cạnh nhau, dung mạo vô cùng đẹp mắt, quả thật là xứng đôi vừa lứa, ngay cả cha Tần cũng gật đầu tán thành, không nhìn ra con gái có gì khác thường.

Đoàn người lần lượt ra khỏi phòng riêng, cho đến khi đưa mắt nhìn hai vị lên xe rời đi, Tần Hoan mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

“Chào tạm biệt dì họ dượng họ đi.” Lâm Hiểu Nhu bảo đứa nhỏ vẫy tay, rõ ràng là nhóc đã mệt mỏi không chịu nổi, mí mắt hơi nhíu lại, nhưng nghe được những lời này lại phản xạ có điều kiện làm động tác vẫy tay, nhưng có chút qua loa lấy lệ.

Thấy vậy tim Tần Hoan liền muốn tan chảy, không nhịn được đi lại gần hôn bàn tay nhỏ bé của nhóc, để cho đứa nhỏ kia nhớ kỹ dáng vẻ của cô, lần sau bị cô ôm thì không được khóc.

Nhà Lâm Hiểu Nhu ở gần đó, đi bộ không quá mười phút, người một nhà định đẩy xe đẩy đi dạo trở về, nói là vừa lúc tiêu hóa thức ăn.

Đèn đường mờ nhạt kéo dài bóng dáng của một gia đình, thêm một chút ấm áp cho cảnh đường phố của thành phố.

Không thể không nói, quả thật mẹ Tần Hoan có rất nhiều chiêu trò.

Không ép cô, chỉ là để Tần Hoan nhìn.

Kết hôn sinh con, nên như thế nào, làm cho cô bắt đầu hâm mộ, sau đó tự mình chủ động lựa chọn.

Tần Hoan xoa cánh tay, lúc trước cô uống chút rượu, vừa ra khỏi tòa nhà còn không cảm thấy lạnh, bây giờ từ từ phục hồi tinh thần lại, bị gió đêm đông thổi đến ngay cả đầu ngón tay cũng có chút cứng đờ.

Cô xinh đẹp và đông lạnh, nhưng anh được trang bị đầy đủ trong bộ đồ.

Không công bằng.

“Tưởng Phóng, hình như tôi hơi lạnh.” Tần Hoan muốn nói cô hối hận vì không nghe lời anh, mang theo áo khoác tới đây, nhưng đầu lưỡi đã bị đông cứng, lời này không đầu không đuôi nói ra miệng, không hiểu sao lại có thêm một chút hờn dỗi.

Vừa rồi cô dùng giọng điệu nào để nói chuyện với anh...

Đột nhiên Tần Hoan rất muốn đào một cái lỗ chôn mình.

Tưởng Phóng cũng im lặng vài giây, nhưng một giây sau, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo bộ âu phục ra rồi bỏ vào lòng mình.

Trong nháy mắt nhiệt độ cơ thể nóng rực của người đàn ông bao lấy tay cô, Tần Hoan ngây dại, bởi vì tất cả lực chú ý của cô đều ở lòng bàn tay tiếp xúc với bộ phận cơ bắp cường tráng bên hông anh.

Vốn dĩ Tần Hoan còn hơi say, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh lại, cô nghiêm giọng nói:

“Anh…”

“Như vậy còn lạnh sao?”

Tần Hoan cũng không dám nhúc nhích, sợ đυ.ng phải mỗi một tấc da thịt trên thân thể anh, nhưng căn bản lại không thể tránh khỏi, cô đỏ từ hai má đỏ đến vành tai, trở nên lắp bắp: “Không, không lạnh…”