Nhà hàng nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất trung tâm thành phố, có thang máy độc quyền có thể đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà, từ ngoài cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy hầu hết cảnh đêm của Nam Thành.
Một bữa cơm gia đình mà thôi, thật ra không cần long trọng như vậy, nhưng mẹ Tần lại thích làm.
Tần Hoan uyển chuyển đưa ra đề nghị, còn bị mẹ trách móc là quá ngốc, nói cái gì mà nền tảng nhà mẹ đẻ chính là sức mạnh của cô ở trước mặt chồng.
Nhưng Tần Hoan không hiểu những thứ kia đâu là thật đâu là giả.
Phục vụ dẫn đường ở phía trước, đi qua hành lang cuối cùng đẩy cửa phòng ăn ra.
Tần Hoan sững sờ hai giây, phát hiện đây không chỉ là bữa cơm gia đình đơn giản, nhưng người đã nhanh chóng chuyển trạng thái, miệng ngọt ngào thổi mông cầu vồng: “Mẹ, sườn xám này của mẹ nhìn thật đẹp.”
Bà Tần mặc sườn xám cải tiến màu xanh biếc thanh nhã, mái tóc xoăn, mặc dù hơn năm mươi tuổi, nhưng trên mặt được chăm sóc đúng cách không nhìn thấy một chút mệt mỏi nào.
“Miệng ngọt như vậy làm cái gì, mẹ cũng không có gì cho con.”
“Ba nghe một chút, con thành người gì, nói thật lại còn bị nghi ngờ là có ý đồ.” Tần Hoan ồn ào, ở trước mặt cha mẹ lại trở lại dáng vẻ của một cô gái nhỏ.
“Còn không phải là do con đã lâu không về nhà.”
“Hừ, mỗi ngày con về nhà thì lại nhắc đến con, người xưa nói, nho ăn không được mới ngọt nhất.”
“Một bụng lý do ngụy biện.”
Cha Tần cũng bị con gái chọc cười, lập tức lại nghiêm mặt, nhìn về phía cửa.
Tưởng Phóng bắt gặp ánh mắt của bố vợ, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lại không sợ hãi.
Trong lòng Tần Hoan lặng lẽ đổ mồ hôi thay anh, phải biết rằng cha Tần là một doanh nhân nhỏ thành đạt, nhiều năm lăn lộn trong giới kinh doanh, am hiểu nhất chính là vui buồn không hiện ra mặt, khi ông nghiêm túc thì chính cô cũng cảm thấy sợ.
“Ba, mẹ” Tưởng Phóng lần lượt chào hỏi, anh có chừng mực, cũng không cần Tần Hoan quan tâm thay anh.
Bình thường Tần Hoan không thích tổ chức tụ tập, nhưng tình hình hôm nay lại khác, vậy mà cô chủ động kích hoạt bầu không khí: “Chồng, tôi giới thiệu với anh một chút, vị kia là em họ tôi Lâm Hiểu Nhu, người còn lại là chồng của cô ấy, Trần Niên.”
Tiếng chồng này của cô gọi vô cùng tự nhiên, nghe không ra chút diễn xuất nào.
Tưởng Phóng nhìn cô một cái thật sâu.
“Chị họ, anh rể họ.”
Lâm Hiểu Nhu nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng năm ngoái đã kết hôn.
Lúc đó mỗi ngày mẹ Tần đều thúc giục kết hôn, chính là lấy Lâm Hiểu Nhu làm hình mẫu cho Tần Hoan, nói người ta một tháng có mười người, cuối cùng xem mắt thích hợp, không đến hai tháng liền kết hôn.
Trần Niên đi theo sau vợ, trong ngực còn ôm đứa nhỏ, bảo đứa nhỏ gọi dì học, dượng họ.
Dì họ dượng họ… Cơ thể Tần Hoan cứng đờ, xưng hô này làm cho cô có chút khó có thể tiếp nhận, tất nhiên là cô còn chưa sẵn sàng để nâng cấp thân phận.
Đứa nhỏ trong ngực không biết tình hình, cũng học người lớn nói chuyện, nhưng lại không chuẩn, còn bập bẹ.
Đứa nhỏ chưa đủ tuổi rất là đáng yêu, đôi mắt ngấn nước, da thịt toàn thân mềm mại.
Tay Tần Hoan vừa mới duỗi qua đã bị nắm chặt, trái tim cô cũng mềm nhũn theo: “Tiểu Húc Húc, mấy tháng không gặp, đã lớn như vậy rồi sao?”
Trần Niên thấy cô thích con nít, liền muốn cho Tần Hoan ôm một cái, cô vội vàng nói không, nhưng đứa nhỏ đã chủ động nhào vào trong ngực cô, cô đành phải luống cuống tay chân tiếp nhận.
Tần Hoan thật sự không biết ôm đứa nhỏ, ôm được một lúc sau Tiểu Húc bắt đầu bĩu môi muốn tìm ba mẹ.
“Ai nha, Tiểu Húc muốn khóc, làm sao bây giờ? Nhanh lên nhanh…”
Vừa hay Tưởng Phóng đứng bên cạnh cô, thấy thế liền vươn tay ôm đứa bé vào lòng.
Cũng không biết anh ôm như thế nào, cũng là ôm hài tử, nhưng rất nhanh Tiểu Húc ở trong ngực anh đã yên tĩnh lại.
“... Tần Hoan tức giận, còn có chút ghen tị.
Thằng nhóc này, làm sao có thể thân với người vừa mới gặp còn hơn cả cô.