Tần Hoan thử vòng qua vài cái, phát hiện bước đi cũng không đúng, hai má cô hơi đỏ lên, lẩm bẩm: “Là do lâu rồi tôi không làm sao?”
Ánh mắt thâm thúy của Tưởng Phóng dừng lại trên người cô, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy nặng nề.
“Anh, anh tin tôi đi, lúc trước tôi hay thắt cà vạt cho ba tôi, đừng nhúc nhích, tôi lên mạng tra hướng dẫn trước đã.”
Một tay Tần Hoan nắm lấy cà vạt của anh, một bên lấy điện thoại di động ra bật video giảng dạy.
Tưởng Phóng cao lớn, vì phối hợp với cô nên anh không thể không nghiêng người một chút, gần như che hết cả người cô.
Hơi thở ấm áp đó phả vào mặt cô.
Giống như lông vũ khiến cô hơi nhột.
Tần Hoan không dám nhìn kỹ, chỉ cảm thấy đột nhiên l*иg ngực nhảy dựng lên hai cái, cô chậm chạp ý thức được động tác này đối với bọn họ mà nói có chút thân mật, nhưng lúc này đột nhiên buông tay hình như cũng không thích hợp...
Tưởng Phóng nhìn chằm chằm đôi tai màu hồng nhạt của cô, rốt cuộc cũng lạnh giọng mở miệng: “Cô có làm được không?”
“Nói rồi, đừng có mà xem thường tôi.” Tần Hoan vội vàng xem video xong, nghiêm túc dựng đứng cổ áo của anh lên, một lần nữa điều chỉnh vị trí cho tốt.
Đầu ngón tay cô có chút lạnh, tiếp xúc với da thịt anh, chúng co rụt lại giống như bị bỏng.
Tưởng Phóng hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh kéo cà vạt, giọng điệu bình tĩnh: “Không cần.”
Anh thành thục làm hai cái, coi như đã thắt cà vạt xong.
Tần Hoan chà xát ngón tay, dường như nơi đó còn có chút nóng, cô đang suy nghĩ, sau này vẫn phải chú ý nhiều hơn.
Cho dù hiện giờ bọn họ ở chung cũng coi như hòa thuận, nhưng cũng không thể tùy tiện vượt qua ranh giới cá nhân, phải duy trì một khoảng cách nhất định, nếu không sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ như vừa rồi...
Tần Hoan trở về phòng sấy khô tóc, lúc đi ra, trên người đã thay một chiếc váy.
Váy không dài không ngắn, vừa qua đầu gối.
“Cô không sợ lạnh sao?” Tưởng Phóng đứng bên tường liếc cô một cái.
“Chỉ cần không bị đông chết, đối với tôi mà nói thì đẹp mắt khá là quan trọng.”
Bình thường Tần Hoan luôn có gương mặt trắng trẻo, lúc này trang điểm nhẹ, cảm giác môi cô lại càng hồng hơn, răng trắng hơn, da thịt nhẵn nhụi như ngọc bích.
Nét mặt của cô rất thanh tú, nhưng không quá xinh đẹp, giống như nước ở Giang Nam, trong suốt sáng ngời, lại dịu dàng mềm mại.
Lại nhìn vòng eo thon thả khó cưỡng của cô, phần eo của chiếc váy được thiết kế vô cùng nhuần nhuyễn, giống như là dành cho Tần Hoan vậy.
Thật sự rất đẹp.
“Đợi lát nữa xuống lầu thì đừng kêu lạnh.”
Tần Hoan hít sâu một hơi: “Không sợ, tôi khỏe lắm.”
Mùa đông ở Nam Thành nhiều nhất cũng chỉ có gió và mưa, lại không có tuyết rơi, chỗ nào có thể lạnh hơn nữa chứ?
Vừa mới ra khỏi cửa, mẹ Tần đã gọi tới hỏi hai người đang ở đâu, tất nhiên là lo lắng.
Tần Hoan thở dài cúp điện thoại, nhìn bọn họ giống bồ câu lắm sao?
Hai người đến gara ngầm trong tiểu khu, Tần Hoan lắc lắc chìa khóa xe của cô, nói xe đậu ở bên kia.
“Tôi lái xe tới đây.”
Tần Hoan vừa nghe có người làm tài xế, vui vẻ cất chìa khóa đi: “Lúc nãy đã nói rồi.”
Tưởng Phóng duỗi chân dài, dẫn cô dừng lại trước một chiếc Panamera màu đen.
Tần Hoan không có nghiên cứu gì với xe, nhưng vẫn mơ hồ nhớ rõ cấu hình thấp nhất của thương hiệu này phải gần một triệu.
“Xe của anh sao?” Giọng điệu của Tần Hoan hơi ngạc nhiên.
Cũng không phải vì xe, mà là cô vẫn cho rằng Tưởng Phóng vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, không ngờ nhìn dáng vẻ bây giờ cũng rất giàu có.
“Bình thường đậu ở gara, không hay lái mấy.”
Tưởng Phóng không phải loại người thích phô trương sự giàu có, bình thường chỉ nhìn cách ăn mặc của anh thì vẫn luôn khiêm tốn và vô cùng giản dị.
Tần Hoan ngồi ở ghế lái phụ, cô cẩn thận liếc anh một cái.
Cho nên anh đặc biệt lái một chiếc xe sang trọng bắt mắt như vậy, là vì đáp ứng tiêu chuẩn con rể tốt của ba mẹ cô à?