Tần Hoan ăn rất ít, không được mấy miếng đã no, ngồi ở một bên chờ anh ăn xong, liền ngâm nga bài hát, dọn dẹp bát đĩa đi vào phòng bếp.
Lúc này Tưởng Phóng mới nhìn thấy trong phòng bếp còn có một cái máy rửa chén có công suất lớn.
Đừng nói mấy cái chén đĩa này, cho dù có thêm mấy cái cũng có thể cùng nhau rửa sạch.
“Đây là rửa chén của cô sao?” Tưởng Phóng nhướng mày.
“Tôi cũng không nói là muốn tự mình rửa.” Tần Hoan tự hào, bỏ hết bát đĩa trong tay vào: “Nhìn kìa, khoa học kỹ thuật đã thay đổi cuộc sống.”
Tưởng Phóng ngồi trên sofa, lười biếng dựa vào phía sau, quả nhiên vẫn đánh giá cô quá cao.
Tần Hoan dành thời gian nói với anh về bữa tiệc gia đình vào buổi tối, anh lên tiếng, nói vừa hay cũng rảnh rỗi.
Lần này Tần Hoan hoàn toàn yên lòng, mỉm cười bảo Tưởng Phóng đừng lo lắng, có cô ở đây, sẽ không phải hồng môn yến.
Tưởng Phóng thản nhiên liếc cô một cái.
Tần Hoan đành phải thừa nhận: “Được rồi, là tôi lo lắng.”
Cô sợ bị cha mẹ liếc mắt một cái liền nhìn thấu diễn xuất vụng về của mình, từ đó phá hỏng cục diện hoàn mỹ hiện tại.
Gia cảnh Tần Hoan không tệ, điều kiện sống khá tốt, cô là con gái duy nhất vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện trong mắt cha mẹ, ngay cả công việc ổn định ở trường trung học hiện nay, cũng là nghe theo sự sắp xếp của mẹ.
Điều duy nhất cô kháng cự là cuộc hôn nhân.
Tần Hoan không thể tưởng tượng được cuộc sống hoàn toàn bị ràng buộc với một người khác, hơn nữa nhất định sẽ rất khó giải quyết.
Nhưng bà Tần lại mắc bệnh hiểm nghèo, sau khi phẫu thuật thì hy vọng con gái có thể lập gia đình càng thêm mãnh liệt.
Tần Hoan đã kết hôn như bà mong muốn.
Chỉ là để tránh nhiều rắc rối, cô đã chọn một cuộc hôn nhân thỏa thuận.
Sau khi kết hôn mỗi người một vẻ, cuộc sống vẫn giống như trước đây, như vậy Tần Hoan liền cảm thấy rất tốt.
“Buổi chiều công ty còn có chút việc cần xử lý.”
Tần Hoan ồ một tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn tin tức trên điện thoại di động, hiển nhiên là không tập trung nghe.
Tưởng Phóng quay mặt đi, không nói gì nữa.
Sự im lặng, và bầu không khí này thường xảy ra giữa hai người họ.
Tần Hoan dạy âm nhạc ở một trường trung học gần đó, công việc nhàn nhã hơn Tưởng Phóng rất nhiều. Buổi chiều vừa hay cô không có lớp, không cần đến trường, cho nên ăn xong liền về phòng ngủ trưa, cũng không quan tâm buổi chiều anh muốn làm gì.
Dù sao công việc và hành trình riêng tư của hai bên đều không nằm trong phạm vi phải báo cáo.
Năm giờ tối, vẫn chưa đến giờ tụ tập gia đình, nhưng Tưởng Phóng đã về sớm sau khi hoàn thành công việc.
Lúc Tần Hoan mở cửa cho anh thì tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên là vừa tắm rửa xong, ngọn tóc ở trước ngực ướt một mảnh nhỏ, mơ hồ lộ ra màu thịt bên trong.
“Anh về sớm vậy.”
Ánh mắt Tưởng Phóng đảo qua ngực cô theo bản năng, trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không mặn không nhạt, lập tức bước vào trong phòng.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn quần áo cho anh rồi.” Tần Hoan đi theo phía sau anh nói: “Cà vạt màu xám đậm của anh ở bên tay trái tủ quần áo.”
Thậm chí cô còn dịu giọng, giống như một bà nội trợ chu đáo và dịu dàng.
Tưởng Phóng “Ừ” một tiếng, có thể nghe ra anh không có nhiều kiên nhẫn.
Tần Hoan thở dài, xem ra đời này cô cũng không có cách trở thành một bà nội trợ đảm đang và đáng yêu.
Nhưng cũng may chồng không thực sự là chồng, không thích cũng không sao.
Tần Hoan sấy khô nửa đầu tóc, có chút lo lắng, lại gấp gáp ra ngoài kiểm tra tiến độ của Tưởng Phóng.
Anh đã thay xong, Tưởng Phóng không thích mặc quần áo trang trọng, nhất là âu phục, chúng chỉnh chu, câu nệ khiến cả người không được thoải mái.
Điểm chú ý lớn nhất của Tưởng Phóng đối với quần áo chính là phải thoải mái, có thể hoạt động tay chân, thuận tiện cho công việc của anh.
Tần Hoan thấy anh cầm cà vạt kéo nửa ngày, vẻ mặt phiền não, quyết định chủ động giúp anh giải quyết vấn đề nan giải.
“Ây, cà vạt không phải thắt như vậy đâu, để tôi giúp anh.”
Không đợi Tưởng Phóng lên tiếng, Tần Hoan đã chủ động đưa tay lên.
Cô không phát hiện ra đôi mắt đen càng thêm nặng nề của Tưởng Phóng, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào yết hầu của anh.