Chiều, Nhân về đến nơi với áo khoác lấm tấm bụi mưa. Vừa nghe tiếng anh là Nhiên từ phòng khách chạy ra, hớn hở hỏi về tình hình tìm kiếm nhóm bạn của mình. Đáp lại cô là cái lắc đầu buồn bã của Nhân. Anh nói vẻ như họ đã không đến những khách sạn gần đây.
Nghe tiếng thở dài từ Nhiên, Nhân liền vỗ vai trấn an:
- Anh sẽ tiếp tục tìm, em đừng lo.
- Thực sự rất cảm ơn anh.
- Có gì đâu, giờ anh đi tắm rồi chúng ta dùng bữa tối.
Nhìn Nhân đi lên lầu, Nhiên thở ra, cảm giác có lỗi vì làm phiền anh nhiều quá.
“Chàng trai tôi yêu thỉnh thoảng thờ ơ, thỉnh thoảng lạnh lùng nhưng khi cười thì rất ấm áp. Anh ấy thường che giấu sự ngại ngùng mỗi khi làm một cử chỉ dịu dàng với tôi.”
Dùng bữa tối xong, Nhiên cùng Nhân ra ngoài phòng khách uống trà. Cả hai kể về hoàn cảnh của bản thân cho đối phương nghe.
Nhiên mồ côi, được gia đình dì nhận nuôi. Ban đầu mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi cô lớn lên thì dượng bắt đầu sàm sở, vài lần định giở trò đồϊ ҍạϊ . Nhiên nói với dì nhưng dì không tin, cô liền bỏ nhà đi bụi. Nhiên làm đủ nghề kiếm sống.
Nghe xong, giọng Nhân đầy cảm thông:
- Không ngờ cuộc sống của em lại vất vả như vậy.
- Để anh cười chê rồi.
- Đừng nói thế, chí ít em cũng dám bỏ đi, chứ không như anh. Anh sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ sang Mỹ làm việc và mang anh theo. Họ thường đi công tác, để anh một mình trong ngôi nhà buồn tẻ này. Anh không thích Luật nhưng vì họ, anh đành theo. Nhiều lần muốn vứt bỏ cuộc sống hiện tại để cho mình tự do nhưng anh không thể.
Trước mặt Nhiên, một Nhân vui vẻ hay cười bỗng dưng trở nên trầm tư, đầy buồn bã. Điển trai, tài giỏi nhưng mang tâm hồn cô độc. Bất giác không kìm được, cô khẽ khàng nắm lấy tay anh, nói lời an ủi.
Cảm nhận hơi ấm nhẹ nhàng từ cô gái xa lạ, Nhân liền quay qua nhìn. Một cảm giác thân quen dấy lên. Phải chăng vì Nhiên giống cô gái năm ấy?
Từng đường nét xinh xắn trên gương mặt Nhiên khiến cõi lòng băng giá của Nhân chợt xao xuyến. Đôi mắt trở nên nồng nàn, anh đưa tay lên chạm khẽ vào mặt cô.
Hành động thân mật này khiến Nhiên hơi bất ngờ, tuy nhiên lại không phản ứng gì mà chỉ khẽ mỉm cười.
Trông nụ cười tươi sáng đó, lòng Nhân xuất hiện sự hối thúc mãnh liệt để rồi anh kề mặt đến gần mặt cô. Nhiên biết chuyện gì sắp diễn ra nên trái tim đập mạnh. Nhưng chưa kịp hôn thì hai người bỗng nghe tiếng ông Jame.
Sực tỉnh, Nhân lùi ra xa để khoảng cách của cả hai tăng lên. Bị bắt gặp đột ngột, anh lúng túng thấy rõ. Ông Jame hỏi gì đó, anh khẽ gật đầu rồi quay qua Nhiên:
- Cũng muộn rồi, em về phòng ngủ đi.
Nhiên gật đầu, nhanh chóng đứng dậy. Đóng cửa phòng, cô lên giường nằm xuống. Nhớ lại cảnh ban nãy với Nhân, tim vẫn còn đập mạnh. Cô liền trùm chăn lên đầu, rất nhanh sau đó chìm vào giấc ngủ.
…
07:10, buổi sáng ngày thứ hai ở nhà Nhân.
Nhiên cựa mình, đầu óc vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn. Lừ đừ ngồi dậy, cô không hiểu sao mình lại buồn ngủ đến thế. Ngồi cho tỉnh táo một chút, cô xuống giường.
Nhân vẫn tiếp tục đi làm và hứa sẽ cố gắng tìm ra nhóm bạn của Nhiên. Người đàn ông mặc áo măng tô nọ dĩ nhiên vẫn đứng bên kia đường với tờ báo buổi sáng.
Và Nhiên vẫn ở trong ngôi nhà rộng vắng vẻ cùng ông quản gia già lâu lâu mới giáp mặt. Thi thoảng đến gần cửa sổ vén tấm rèm nhìn ra ngoài, cô lại bắt gặp kẻ khả nghi ấy.
Nhưng không lo nghĩ nữa, Nhiên lại thấy buồn ngủ, sáng nay vẫn chưa tỉnh hẳn. Cô đến sô pha, ngã vật xuống. Đầu óc váng vất, cô tự hỏi sao mình lại ngủ nhiều thế, lẽ nào do hai ngày qua mệt mỏi quá. Khỉ thật! Ngủ gì như chết! Cứ như là…
Một luồng điện xẹt qua bộ não mơ màng, lập tức Nhiên mở mắt ra và ngồi bật dậy. Đúng rồi, cái cảm giác này rất giống. Nếu đúng là vậy thì tại sao phải làm thế? Cô đảo mắt, trầm tư.
“Chàng trai tôi yêu rất thích đọc tác phẩm Sherlock Holmes, anh khâm phục tài suy luận và phán đoán tài tình của nhà thám tử lừng danh nước Anh đó.”
Chiều, Nhân lại mang tin không vui về. Vẫn chưa có tin tức gì về nhóm bạn của Nhiên. Lúc vào phòng khách, Nhiên chán chường nói:
- Có lẽ em sẽ quay về Việt Nam.
- Đừng gấp như vậy, anh nghĩ vài ngày nữa là sẽ tìm ra thôi.
Nghe thế, Nhiên gật đầu. Đúng lúc, cô thấy cuốn tiểu thuyết Sherlock Holmes trên bàn liền cầm lên. Nhân bảo mình rất thích đọc truyện trinh thám, đặc biệt là về Holmes.
Nhiên mở ra xem thử thì vô tình một tấm ảnh rớt ra. Đưa mắt nhìn xuống, cô ngạc nhiên vì thấy trong hình là một cô gái có gương mặt khá giống mình. Chưa kịp chạm vào thì Nhân đã nhanh tay cầm lên trước.
- Đó là ai vậy?
Hỏi xong, Nhiên nhận ra ánh nhìn từ Nhân bỗng chốc lạnh băng nhưng rất nhanh, anh mỉm cười nói đây là người chị đã mất của mình.
- Chị ấy chết vì tai nạn, cách đây 10 năm. Thôi, đừng nhắc đến chuyện buồn nữa, để anh mang cuốn sách về phòng. Còn em uống trà rồi đi ngủ đi.
Nhiên đón lấy tách trà từ tay Nhân. Nhưng lúc anh quay lưng rời khỏi phòng thì cô mau chóng đổ hết trà vào chậu cây kiểng gần đó. Ánh mắt trở nên sắc bén khi cô đặt tách trà cạn nước xuống bàn.
Và từ trong một góc khuất, ông Jame đã trông thấy.
Chào tạm biệt Nhân xong, Nhiên đóng cửa lại. Nhưng thay vì leo lên giường ngủ li bì như hai đêm trước thì cô đứng nép sát vào cửa, nín thở lắng nghe tiếng bước chân nhỏ dần của anh. Đầu óc vẫn tỉnh táo, đúng như Nhiên nghĩ, trong trà có thuốc mê.
Hai đêm qua, Nhiên thắc mắc vì sao mình cứ ngủ say như chết. Sáng nay tình cờ phát hiện ra sự thật, cô đã nghĩ ngay đến những tách trà uống trước khi ngủ.
Là ai? Nhân hay ông Jame đã làm vậy? Lý do là gì? Chắc chắn trong ngôi nhà lạnh lẽo này đang che giấu một bí mật. Cô cần tìm ra cái bí ẩn đó nhưng bản thân không rõ khi nào thì thích hợp.
Không còn cách nào khác, cô đành ngồi chờ.
Thời gian cứ chậm rãi trôi. Mãi đến khi kim đồng hồ chỉ đúng 23 giờ thì Nhiên chợt nghe tiếng bước chân vang lên rất nhỏ, không phải tiến đến phòng cô mà ở khá xa.
Hít sâu, Nhiên cẩn thận mở hé cửa thật nhẹ nhàng. Khe hở đủ cho một con mắt nhìn ra.
Bên ngoài đã tắt đèn, tối om. Tuy nhiên, ánh đèn cầy leo loét phát ra ở cuối dãy hành lang thu hút đôi mắt của Nhiên. Vài giây sau, cô phát hiện ra là Nhân và ông Jame.
Khuya như vậy, họ làm gì nhỉ? Nếu làm chuyện đàng hoàng thì sao không mở đèn? Ánh nến nhỏ dần, cả hai đã rẽ qua khúc cua hành lang. Không chần chừ, Nhiên rời khỏi phòng, rón rén bám theo tia sáng leo loét.
Nhiên đi theo họ qua ba, bốn khúc ngoặt hành lang, rồi đến cái thứ năm thì đột ngột ánh nến vụt tắt. Cô nép sát vào góc tường, khẽ khàng nhìn ra.
Phía trước tối đen như mực, chẳng có gì cả. Cô tự nhủ, mình lạc mất dấu họ rồi ư? Còn đang lo lắng thì thình lình, Nhiên nghe tiếng bước chân vang lên ngay phía sau. Cô lập tức xoay lại.
Một bàn tay to lớn bịt chặt miệng Nhiên để ngăn tiếng hét, còn tay kia thì khóa chặt hai tay cô ra phía sau, cả thân hình ép sát vào tường. Hành động quá bất ngờ khiến cô chẳng kịp xoay sở.
Sau vài giây đứng tim vì giật mình, Nhiên hoàn hồn lại và nhận ra đấy là Nhân. Cùng lúc, ánh nến lại xuất hiện, của ông Jame.
- Em đi đâu vậy? Tại sao không ngoan ngoãn ngủ trong phòng?
Chất giọng trầm đυ.c của Nhân làm Nhiên ớn lạnh, hơi thở dồn dập phả vào gáy cô. Anh ta mở hé hai ngón tay đủ để cô lên tiếng.
Cố giữ bình tĩnh, Nhiên nói mình đi vệ sinh nhưng vì tối quá nên bị lạc. Nhân phá lên cười rồi gằn giọng, nghe khàn khàn:
- Nói láo! Em muốn theo dõi xem tôi làm gì đúng không? Ngay từ đầu tôi đã biết em có ý đồ. Khách du lịch bị lạc sao? Thực chất là em muốn tiếp cận tôi chứ gì?
- Sao tôi làm vậy được chứ?
- Em biết rõ tôi thường đi qua con đường gầm cầu đó nên vờ đứng như thể mình bị lạc. Cũng có thể em đứng ở đấy nhiều ngày rồi và tối hôm ấy đúng là tôi đã đến.
- Dù là thế thì đâu chắc anh sẽ chú ý tới tôi.
- Không! Em biết chắc chắn rằng, tôi nhất định sẽ chú ý đến em! Bởi vì em hiểu rất rõ bí mật của tôi…
Nhân siết chặt tay Nhiên ra sau hơn. Nhiên cắn răng, cố chịu đau. Nhân tựa cằm lên vai cô, thì thầm vào tai:
- Nói đi, em là ai? Cớm? Thám tử? Hay chỉ là một kẻ tò mò muốn xác minh sự thật? Tôi vốn dĩ muốn cho em sống nhưng em đã không biết điều mà dấn thân vào con đường chết! Được, tôi sẽ cho em thấy cái sự thật mà em muốn biết trước khi chết!
Nhân kéo Nhiên ra khỏi bức tường, vẫn kẹp chặt hai tay cô ở sau lưng và bước nhanh. Ông Jame đi theo, để ánh nến làm sáng dãy hành lang tối om phía trước.
Nhiên bị anh ta kéo xộc xuống tầng hầm và lên tiếng bảo ông Jame mở cửa hầm ra. Ba người cùng đi vào. Đến trước cái kệ tủ đựng rượu, Nhân gắt:
- Kéo cái kệ qua phải mau, Jame! Đừng đứng ngây ra nữa!
Đặt cây nến xuống sàn, ông Jame dùng hai tay đẩy mạnh cái kệ qua. Lại xuất hiện thêm một cửa hầm. Nhân giơ chân đá mạnh cửa, rồi đẩy Nhiên vào bên trong.
Nhiên ngã nhào xuống đất, tay đυ.ng trúng vật gì mềm mềm lạnh băng. Đúng lúc, một cái mùi hôi thối kinh khủng xộc vào mũi khiến cô phải đưa tay lên miệng ngăn cơn buồn nôn.
Nhân cầm lấy nến từ ông Jame, mau chóng đưa ra phía trước để Nhiên nhìn rõ cái gì đang tồn tại trong căn hầm bí mật này.