23:00, màn đêm bao phủ ở ngoại ô thủ đô Washington D.C, Mỹ.
“Hôm qua, lại có thêm một nữ sinh viên mất tích. Đây là trường hợp thứ tư trong vòng hai tháng gần đây ở ngoại ô thủ đô Washington . Cảnh sát đang tiếp tục điều tra.”
Mẫu tin đặc biệt đăng giật tít ngay đầu trang báo vừa bị vứt trong sọt rác. Nhai nhồm nhoàm miếng hamburger cuối cùng xong, Nhiên vo tròn tờ giấy rồi ném trở lại vị trí cũ.
Đưa mắt nhìn xung quanh, vị trí đang đứng là dưới gầm cầu vượt khá tối, cô bé 18 tuổi thở mạnh một phát.
Báo chí thật là, đăng cái tin ấy đúng ngay hôm nay. Và kẻ vứt tờ giấy đó cũng hay thật, để Nhiên tình cờ nhìn thấy vào lúc này.
Cô đang ở ngoại ô thủ đô, ăn hamburger trong một chỗ dễ dàng cho mấy tên tội phạm biếи ŧɦái ra tay. Mỹ, với kinh tế và quân sự luôn đi đầu nhưng đồng thời lượng tội phạm cũng gia tăng theo mỗi năm.
Có tiếng bước chân vang lên. Ở đầu gầm cầu bên kia, một tốp thanh niên Mỹ vừa đi vừa nói chuyện ồn ào. Nhiên đứng sát vào hơn, cốt để bóng đêm nhấn chìm mình.
Tuy nhiên, đám thanh niên dễ dàng trông thấy cô bé Châu Á đang đứng co ro một mình. Họ kháo nhau cười cợt, bắt đầu màn chọc ghẹo.
“Hey, baby! What are you doing here?” (Ê, cô bé! Em làm gì ở đây?)
Nhiên làm lơ. Giờ nghĩ lại, thà không có bóng người còn tốt hơn nhiều. Nhiên không giỏi tiếng Anh nên chỉ nghe mang máng vài từ. Cô nhắm mắt chán chường, làm ơn bấm nút biến đi!
Cách đó không xa, những vòng thuốc trắng đυ.c bay lởn vởn trong đêm tối như hủ nút. Người này mặc áo khoác măng tô, đầu đội mũ kéo sụp che gần hết gương mặt. Điếu thuốc được thả rơi. Gót giày đạp lên, tắt ngúm mồi lửa âm ỉ. Hắn cất bước nhưng rồi dừng lại bởi một bóng dáng khác xuất hiện.
“Stop, please! She’s my girlfriend!” (Xin dừng lại! Cô ấy là bạn gái tôi!)
Nhiên liền nhìn vào chàng trai vừa nói mình là “girlfriend” của anh ta. Thật bất ngờ khi đó là chàng trai người Việt, tầm hai mươi tám tuổi. Gương mặt điển trai được ánh sáng từ cây đèn đường ở phía trên cầu soi mờ, đôi mắt quyết liệt đang hướng đến đám thanh niên.
Dáng anh cao ráo. Một cách tự nhiên, anh choàng tay qua vai Nhiên. Hành động thân thiết ấy khiến đám nọ lừng khừng rồi khều nhau bỏ đi.
“Thank you very much…” (Cảm ơn anh rất nhiều.)
Nhiên mỉm cười, gạt nhẹ tay anh ra. Anh quay qua nhìn cô hồi lâu, bảo:
- Em là người Việt Nam, thế thì cứ dùng tiếng Việt nói chuyện với anh.
Nhiên toan nói thêm nhưng anh ngăn lại, khẽ khàng đứng sát vào.
- Nếu được, anh nghĩ chúng ta nên đến nơi nào đó sáng sủa để nói chuyện. Có lẽ em không biết, phía kia có một gã đàn ông mặc áo măng tô nhìn từ nãy giờ.
Kín đáo, Nhiên nhìn ra phía sau. Đúng là có người, tuy không thấy mặt nhưng khói thuốc lởn vởn. Gai ốc bỗng dưng nổi lên khi Nhiên nhớ về mẩu tin ban nãy. Cô muốn rời khỏi đây nhưng đi theo một người xa lạ thế này thì có nên chăng. Bắt gặp ánh mắt nghi ngại từ Nhiên, anh mỉm cười:
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nụ cười dịu dàng ấm áp càng làm tôn lên gương mặt đẹp đẽ ấy, bất giác làm lòng Nhiên thấy an tâm. Vừa hay, ánh nhìn của cô kịp bắt ngay một vệt sáng trên ngực áo trái để rồi quyết định đi theo chàng trai xa lạ đó. Cả hai cùng rời đi.
Và những làn khói thuốc ở phía sau tắt lần nữa…
Nhiên và anh đến một góc đường sáng trưng, nơi xe cộ vẫn còn qua lại thưa thớt. Nhìn nhìn về phía gầm cầu vượt, anh bảo:
- Hắn bỏ đi rồi, may thật. Ban đêm sao em không về nhà mà lại đứng đây?
- Em là khách du lịch, bị lạc nhóm bạn, đã thế còn mất điện thoại. Trước đó, bọn em chưa tìm ra khách sạn nào nghỉ mà chỉ lo đi chơi nên giờ em không biết họ ở đâu.
- Sao em không tìm đến đồn cảnh sát gần nhất mà trình báo?
Nhiên im lặng, có một sự khó xử không hề nhẹ ở đây. Quan sát biểu hiện khó hiểu từ cô bé, anh nghĩ ngợi chốc lát rồi hỏi có phải đi lậu máy bay? Nhiên gật khẽ.
- Em định thế nào?
- Em muốn thuê phòng qua đêm, nhưng lại không mang nhiều tiền nên định vào công viên nào đấy ngủ tạm.
- Điên à? Con gái ngủ thế nguy hiểm lắm! Không thì về nhà anh đi. Anh để em ngủ tạm qua đêm nay, ngày mai sẽ tìm giúp em nhóm bạn.
Nhiên lưỡng lự hồi lâu, liền gật đầu. Cười tươi, anh giới thiệu tên mình là Nhân.
- Anh là luật sư đúng không?
Nhiên hỏi ngay khi đối phương chưa nói hết, và khi thấy Nhân ngạc nhiên thì liền đưa tay gõ nhẹ lên tấm bảng luật trên ngực áo anh:
- Ban nãy em đã nhìn thấy nó, đó là lý do em đồng ý đi theo và về nhà anh ngủ nhờ.
Từ kinh ngạc, Nhân chuyển qua buồn cười bởi thú vị trước cô bé tinh mắt này. Nói chuyện thêm vài câu rồi hai người cùng rảo bước. Nhà Nhân ở gần đây.
“Chàng trai tôi yêu là người rất cô độc. Thông minh, tài giỏi, óc suy luận sắc bén, anh sống một mình trong ngôi nhà không có người thân.”
Đó là ngôi nhà cổ kính, bao quanh là một khu vườn nhỏ xinh xắn với dàn dây leo. Một kiểu nhà điển hình cho vùng ngoại ô ở Mỹ.
Lúc bước vào trong, Nhiên đã quan sát khắp nơi bằng ánh mắt nửa tò mò nửa thích thú. Ái chà, cô từng mơ sống trong một ngôi nhà thế này lâu rồi, giờ đã được toại nguyện. Tuy chỉ là ngủ nhờ nhưng Nhiên cảm giác mình giống cô công chúa được mời đến một tòa lâu đài tráng lệ.
- Bố mẹ anh hay đi công tác xa nên thường chỉ mỗi anh sống ở đây. Ngoài ra còn có bác Jame, quản gia lâu đời của nhà anh.
Nhân cất tiếng gọi, lát sau ông Jame bước ra, cúi chào cậu chủ. Nhiên nghĩ ông cũng ngoài sáu mươi, lại mặc Âu phục giống hệt trong các bộ phim Hoàng gia. Nhân nói với ông Jame vài câu tiếng Anh. Rất nhanh, anh quay lại:
- Anh đã dặn ông Jame đưa em vào phòng tắm, em mặc tạm áo sơ mi của anh nhé. Khi nào tắm xong thì ra uống tách trà với anh rồi hãy ngủ.
Nhiên cảm ơn và mau chóng đi theo ông Jame. Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô bé, Nhân nở nụ cười ân cần. Tối nay có một vị khách đáng yêu rồi.
Dẫn Nhiên đến phòng tắm, ông Jame đưa quần áo cho cô xong cúi chào, quay đi. Nhìn bồn tắm sang trọng, cô xuýt xoa. Cứ ngỡ đêm nay phải ngủ bụi nào ngờ được vào ngôi nhà xinh đẹp này, đã thế còn tắm nước nóng nữa chứ.
Vừa rời khỏi phòng tắm, Nhiên tình cờ bắt gặp Nhân lúc này đã trút bỏ áo vest, đứng nhìn gì đó ngoài cửa sổ. Đi đến gần, cô cất tiếng hỏi. Phả ra âm thanh nhẹ hẫng, anh nói hình như ban nãy mình trông thấy một bóng đen lướt vào vườn.
- Là ăn trộm ư? - Nhiên lo lắng.
- Chắc thế, nhưng quan sát nãy giờ anh chẳng thấy có động tĩnh gì hết. Hẳn anh nhìn lầm, có thể là con mèo. Em yên tâm, có anh ở đây thì không sao cả.
Nhân trấn an Nhiên và bảo cả hai đi uống trà thôi. Lúc anh rời đi, Nhiên có khẽ liếc mắt nhìn xuống khu vườn nhỏ chìm trong đêm đen tĩnh mịch. Mong rằng, đó chỉ là con mèo.
Khi cô vừa xoay lưng thì bên dưới, đằng sau gốc cây to xuất hiện những làn khói thuốc bay lởn vởn báo hiệu có sự hiện diện từ kẻ thứ ba.
…
07:00, buổi sáng ngày thứ nhất ở nhà Nhân.
Sáng hôm sau, Nhiên thức dậy trên chiếc giường êm ái sau một giấc ngủ thật say. Vừa bước xuống giường, cô đã nghe có tiếng gõ cửa. Hóa ra là Nhân. Vẫn nụ cười dịu dàng, anh hỏi cô đêm qua ngủ ngon không. Nhiên đáp mình đã ngủ như chết. Nhân bật cười, rồi bảo cô mau xuống dưới nhà dùng bữa sáng với mình.
“Chàng trai tôi yêu có thói quen uống cafe đen, ít đường, không đá. Anh nói cafein tốt cho việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí não, giúp mình luôn tỉnh táo.”
Nửa tiếng sau, Nhiên đã có mặt ở phòng ăn. Ông Jame đang rót cafe đen vào chiếc tách sứ trắng cho Nhân. Hạ tờ báo xuống, anh mời cô ngồi vào bàn. Ông Jame dọn lên những đĩa thức ăn khiến Nhiên không khỏi ngạc nhiên.
- Anh đã tự tay làm món ăn Việt cho em.
- Cảm ơn, anh chu đáo quá.
- Vì em là vị khách mà anh mong chờ bấy lâu nay.
Thấy Nhiên nghiêng đầu nhìn mình, Nhân vờ ra vẻ câu nói lạ lùng ban nãy không mang hàm ý gì đặc biệt, trải khăn ăn lên đùi. Nhiên nhận ra anh chàng hơi lúng túng. Nở nụ cười kín đáo, cô cũng cầm muỗng lên bắt đầu bữa sáng.
Nhân khoác áo vào, cầm cặp da chuẩn bị đi làm. Quay qua nhìn Nhiên, anh dặn:
- Tạm thời em ở lại đây. Tình trạng hiện nay của em khó lòng nhờ cảnh sát được. Anh sẽ hỏi thử mấy khách sạn nơi người Việt hay đến để tìm bạn cho em.
- Hay anh để em tự đi cũng được.
- Khu vực này khá vắng vẻ, em lại không rành rẽ lỡ xảy ra chuyện gì đáng tiếc thì anh biết làm sao. Nên em cứ ở nhà chờ anh, có ông Jame nữa thì anh yên tâm hơn.
Nhân rời khỏi nhà, bước xuống những bậc tam cấp dẫn lối đến cổng vườn, đi ra ngoài. Bất giác một linh cảm không yên dấy lên khiến anh phải quay lại nhìn. Con đường vắng vẻ, vài người qua lại lác đác. Sao anh cứ có cảm giác bị theo dõi?
Quả đúng như thế, khi anh chàng luật sư đã đi khá xa, bấy giờ phía sau thân cây bên kia đường, bóng dáng người mặc áo măng tô lại bước ra. Vẫn đội mũ sụp nhưng không khói thuốc. Trên tay cầm tờ báo buổi sáng, vờ như là người đứng đọc báo bình thường để hắn có thể dễ dàng quan sát ngôi nhà ấy.
Mải dõi theo bóng Nhân mà hắn không hề biết ở cửa sổ trên lầu, Nhiên đã âm thầm nhìn thấy kẻ đáng nghi. Kéo nhẹ tấm rèm cửa, cô đảo mắt nghĩ ngợi. Hắn là ai? Có phải kẻ tối qua ở gầm cầu? Hắn đã theo dõi mình và Nhân về đến nhà? Lý nào…