Tình Đầu, Tình Cuối, Các Mối Tình

Chương 31: Trái Tim Thần Thời Gian (2)

Thần Thời Gian vẫn đứng ngay sau lưng Đông Dương. Cuối cùng, “định mệnh khắc nghiệt” đã được thay đổi. Cô không phải trở thành người tàn phế và trong tương lai sẽ có một cái kết hạnh phúc với Minh Quân.

Đây có thể sẽ là lần cuối cùng thần Thời Gian ở bên cạnh Đông Dương vì anh phải đi rồi. Là chuyến đi không quay lại nữa.

Ngày trước, Thượng đế có lệnh bao nhiêu lần, anh cũng cố chấp không về. Bây giờ anh đã phạm vào luật cấm kỵ, không thể bỏ trốn mà cần gánh chịu hình phạt.

Dẫu Thượng đế có bao dung bỏ qua cho những lần trái lời trước đó thì lần này thần Thời Gian phạm vào lỗi lớn, ắt hẳn Ngài sẽ không làm ngơ thêm nữa.

Những ngày ở trên thế gian này đối với thần Thời Gian đều là những ký ức đẹp. Và với Đông Dương, đó như một tia nắng sớm rực rỡ thoáng qua, chỉ một khoảng khắc thôi nhưng đủ để nhớ mãi.

Rất nhanh, anh biến mất. Lặng lẽ ra đi cũng giống như lúc mới đến.

Không một âm thanh, không sự ồn ào.



Thần Thời Gian bước đi trên chiếc cầu thủy tinh trong suốt. Rồi anh tiến vào căn phòng với mái nhà chạm lên đến tận trời cao, ở đó có người đang ngồi trên chiếc ghế.

Dáng vẻ to lớn, uy nghiêm, là Thượng đế. Người che chở cho cả thế gian, nhưng liệu lần này có thể bao dung?

Thần Thời Gian quỳ xuống trước mặt Thượng đế, chuẩn bị chịu phạt. Thượng đế nhìn chàng trai trẻ, chậm rãi hỏi:

- Con đã quay ngược thời gian, phạm vào điều cấm kỵ?

- Con chấp nhận sự trừng phạt.

- Con nghĩ rằng, mọi thứ sẽ dừng ở đây sao?

Thần Thời Gian ngẩng mặt lên, tỏ vẻ không hiểu điều vừa nghe. Thượng đế đứng dậy, chỉ tay sang bên phải cùng lời yêu cầu rõ ràng:

- Con hãy nhìn vào tấm gương kia, xem chuyện gì đang xảy ra lúc này!

Thần Thời Gian liền quay qua bên phải, nơi có tấm gương khổng lồ là thứ Thượng đế dùng để quan sát trần gian. Tấm gương như mặt hồ gợn sóng, bắt đầu xuất hiện những hình ảnh rõ nét…

-------------------------------

Căn phòng yên ắng đang vào lúc nửa đêm. Đông Dương còn ngủ ngon lành thì tiếng gọi cửa dồn dập vang lên từng hồi. Cô giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy hỏi:

- Là ai vậy?

Bên ngoài, giọng mẹ Đông Dương run run, hối hả:

- Dương à! Không hay rồi! Thằng Quân gặp tai nạn! Giờ đang cấp cứu trong bệnh viện!

Nghe xong tin chấn động đó, mắt Đông Dương mở to, cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất. Lập tức xuống giường, cô lao đến mở cửa phòng, hốt hoảng hỏi mẹ chuyện gì đã xảy ra. Bà lắc đầu, bảo cả hai phải mau đến bệnh viện để biết tình hình thế nào.

Khi vừa đến bệnh viện, Đông Dương thấy ba mẹ Minh Quân ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đau đớn ấy. Tim đập mạnh, bất giác trong lòng cô xuất hiện một linh cảm tồi tệ. Chẳng lẽ, Quân đã…

Nhác thấy Đông Dương, mẹ Quân ôm chầm lấy cô, khóc nức nở. Cố kìm chế, bà nói trong nước mắt:

- Thằng Quân vì muốn gây bất ngờ nên đã chạy xe trong đêm đến nhà con Dương. Nào ngờ… trên đường đi thì gặp tai nạn giao thông! Trời ơi! Con trai tôi!

Người mẹ chưa nói hết câu đã cất tiếng khóc thảm thiết. Đối diện, Đông Dương chết trân, cảm giác mọi thứ xoay vần.

Sao lại như thế? Vậy ra sự bất ngờ mà Quân nói chính là thế này ư? Vì cô không đến được nhà anh nên anh đã một mình trong đêm chạy xe đến nhà cô, để rồi gặp tai nạn thương tâm này.

Lẽ nào Thần Chết đã để Dương thoát chết và thay vào đó là Quân?

Bỗng, cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ và y tá bước ra. Họ nhìn người thân của Minh Quân bằng đôi mắt buồn bã:

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng anh Quân không thể qua khỏi. Xin chia buồn cùng gia đình.

Ngay lập tức, mẹ Minh Quân ngất xỉu bên cạnh chồng. Còn Đông Dương, tai ù đi, mọi thứ xung quanh rạn nứt vỡ vụn. Trước mắt cô, thế giới sụp đổ. Từng mảng, từng mảng. Ánh mắt thất thần ngây dại, chưa bao giờ cô thấy tim đau như lúc này.

- Tất cả là lỗi của mình! Nếu mình đến nhà anh Quân thì anh ấy sẽ không chạy xe trong đêm! Anh ấy đã không chết! Chính mình đã gϊếŧ anh ấy!

Với những suy nghĩ hỗn độn, Đông Dương bật khóc tức tưởi. Cô gào tên Minh Quân thật lớn trong nỗi đau đớn cùng cực. Dường như chẳng còn làm chủ được bản thân, cô gái trẻ phát điên, chạy đi. Ba mẹ cô đuổi theo, gọi thất thanh.

Đông Dương lao ra đường với tâm trạng kích động để rồi cô không biết có một chiếc xe tải đang chạy đến với tốc độ cực nhanh.

Két! Rầm!

Hàng loạt những âm thanh kinh khủng vang lên trong đêm tối tĩnh mịch trước cổng bệnh viện. Tiếp theo, mọi người thấy cô gái nằm bất động giữa đường. Máu không ngừng chảy.

-------------------------------

Khi những hình ảnh trong tấm gương biến mất thì cũng là lúc thần Thời Gian đứng chết lặng, cái nhìn trở nên trắng xóa. Vẻ mặt anh méo mó, đau đớn giống hệt Đông Dương lúc hay tin Minh Quân chết.

Chuyện gì vậy? Chàng trai trẻ chấp nhận quay ngược thời gian, phạm vào điều cấm kỵ để giúp Đông Dương chứ không phải muốn điều kinh khủng này xảy ra! Rất nhanh, Thượng đế lại cất tiếng hỏi:

- Con đã thấy sai chưa? Vì mù quáng, con khiến cho một người phải chết!

Bần thần lẫn bàng hoàng, thần Thời Gian lập tức quỳ xuống dập đầu van xin:

- Thượng đế, con chấp nhận chịu phạt! Con sai rồi! Xin Người hãy quay ngược thời gian trả mọi thứ trở về như cũ!.. Cầu xin Người!

Thượng đế lắc đầu, bước chậm rãi đến trước mặt thần Thời Gian:

- Thời gian chẳng thể thay đổi! Đã quay ngược một lần thì không thể quay thêm lần nữa! Đã quá trễ! Đó là cái giá con phải trả!

Thần Thời Gian bất lực trước bi kịch do chính mình gây ra cho người yêu. Anh khóc!

Khi quyết định phạm vào luật cấm kỵ, anh đã chấp nhận đón nhận hình phạt dù là dữ dội nhất. Nhưng chẳng bao giờ bản thân lại nghĩ “cái giá” phải trả đó lại đắt đến dường này. Giờ thì chính anh đã không thể cứu vãn sai lầm do mình gây ra.

- Và đây là sự trừng phạt dành cho con! Thần Thời Gian, kể từ giờ phút này con sẽ vĩnh viễn mất đi đôi mắt và cả trái tim!

Thần Thời Gian từ từ ngước lên, đôi mắt đẫm lệ bỗng chốc tối sầm lại.



Ngày diễn ra tang lễ của Minh Quân, mọi người đều than khóc cho anh. Gần đó, Đông Dương ngồi trên xe lăn với ánh mắt ngây dại trông đáng thương. Sau tai nạn vào đêm hôm ấy, cô bị mất tay chân và trở thành người tàn phế.

Dù có cố quay ngược thời gian, thì số phận mỗi người đều không thể thay đổi.

Và không ai biết rằng, có một chàng trai mặc áo khoác dài màu xanh cùng những ký hiệu kim đồng hồ màu trắng, đứng nhìn Đông Dương bằng đôi mắt mù loà.

Vài giây sau, anh xoay lưng bước đi chẳng một cái ngoái đầu lại. Sự ra đi lặng lẽ, cũng như lúc mới đến.

Không một âm thanh, không sự ồn ào.

Mất đôi mắt, thời gian nhìn trần thế bằng sự công bằng.

Mất trái tim, thời gian phán xét trần thế không mù quáng.

Kể từ đó, thời gian trở thành thứ vô tình nhất.

Thời gian không vì bất cứ ai mà dừng lại, không vì cái chết của người nào mà quay ngược.

Thời gian cứ đi về phía trước, chậm rãi và mãi mãi.

Tuy thời gian vô tình nhưng kỳ diệu thay, nó lại chữa lành mọi vết thương của loài người.

.

.

Võ Anh Thơ