Anh đến với thế giới này bằng những tiếng “tích tắc”.
Anh nhìn thế giới này bằng dòng chảy vạn dặm.
Anh phán xét thế giới này bằng trái tim an ủi.
Anh là thần Thời Gian, người luôn khoác trên mình chiếc áo khoác dài màu xanh với những ký hiệu kim đồng hồ màu trắng. Và là người có thể thay đổi vận mệnh kẻ khác.
**********
Đông Dương - đúng với cái tên, cô đẹp như ánh mắt trời phương đông: rực rỡ và lộng lẫy. Cô có đôi mắt trong veo, bờ môi luôn mỉm cười cùng tiếng hát cao vυ't.
Đông Dương là giáo viên trường mẫu giáo Sơn Ca. Cô rất thích trẻ con.
Lần đầu tiên gặp mặt, thần Thời Gian đã hoàn toàn bị cuốn hút.
Đó là lúc Đông Dương đưa bọn trẻ vào rừng tham quan, khi ấy cô mải vui đùa với các em mà không hay biết có một chàng trai mang gương mặt đẹp nhưng buồn, ăn mặc khá kỳ lạ, đứng ở phía xa đang nhìn mình.
Và anh đã không thể khước từ sự tươi sáng thuần khiết của cô gái ấy, để rồi tình yêu nảy nở.
Đối với con người, thời gian là dòng chảy vô hình. Không ai có thể thấy được thần Thời Gian, kể cả Đông Dương.
Cô sẽ không bao giờ biết được có một người luôn lặng lẽ dõi theo mình, bất kể đêm ngày, mưa nắng hay bốn mùa thay lá.
Trái tim của người đó chỉ có bóng hình cô, chỉ nhung nhớ và đập vì cô. Anh lưu luyến ở lại thế gian này, bất chấp lệnh gọi về của Thượng đế.
Như những cô gái trẻ loài người khác, Đông Dương cũng có cuộc sống bình yên bên cạnh ba mẹ, người thân. Và quan trọng, cô mang niềm hạnh phúc với chàng trai mình yêu thương, Minh Quân. Anh là bầu trời, là cả cuộc đời cô.
Không biết bao nhiêu lần, thần Thời Gian chứng kiến cảnh Dương và Quân tay trong tay, sánh bước bên nhau đi trên những con phố, hay những buổi hẹn hò lãng mạn trong quán cafe thân quen.
Những chiều tan tầm, Quân đón Dương từ trường mẫu giáo trở về rồi họ ôm hôn nhau tạm biệt trước cửa nhà. Lúc đêm mưa, cô gái trẻ rúc mình vào lòng người yêu, lắng nghe tiếng thở dài bình yên.
Tất cả mọi thứ thần Thời Gian đều nhìn thấy hết, ngày này qua ngày khác. Cho đến khi bi kịch xảy ra.
…
Trong căn phòng nặng mùi thuốc sát trùng, Đông Dương nhìn thẫn thờ ra ngoài cửa sổ. Cô ngồi bất động hàng giờ liền, không chút phản ứng hay biểu cảm nào trên gương mặt. Nơi đây chỉ có một mình cô gái. Nhìn bề ngoài là vậy nhưng thật chất còn một người khác!
Thần Thời Gian đứng ở cuối giường, ánh mắt không hề rời khỏi Đông Dương. Anh trông nét mặt buồn bã nhuốm chút đau đớn, trông vẻ bần thần qua cái nhìn ngây dại để rồi cuối cùng sự chú ý chuyển dời xuống tay chân bị cắt cụt của cô.
Vào buổi chiều cách đây một tháng, Đông Dương trên đường chạy xe đến nhà Minh Quân thì trời mưa. Mưa làm sạt lở đất khiến đá trên đồi lăn xuống… Dù bác sĩ đã cố gắng nhưng vẫn không giữ được tay chân của cô. Chúng gần như dập nát.
Đông Dương bị đả kích rất lớn. Từ một người lành lặn nay trở thành kẻ tàn phế. Cô đau đớn cùng cực! Dẫu Minh Quân, người cô yêu nhất trên đời, khuyên nhủ an ủi thế nào cũng chẳng được. Cô gái trẻ hoàn toàn suy sụp!
Thần Thời Gian mỗi ngày, mỗi ngày đều chứng kiến cảnh Đông Dương ôm Minh Quân khóc thảm thiết trên giường bệnh. Chẳng còn thiết sống nên vài lần cô uống thuốc tự tử, và suýt chết. Xót xa nhìn người con gái mình yêu sống trong đau đớn giày vò, thần Thời Gian đi đến quyết định…
Phạm vào điều cấm kỵ, quay ngược thời gian thay đổi số mệnh.
Trên con đường quốc lộ, thần Thời Gian bước chậm rãi. Chẳng có ai thấy bóng dáng anh.
Dừng lại ngay cột đèn giao thông bên đường, thần Thời Gian đứng lặng lẽ như đang suy nghĩ đắn đo. Nhưng khi nhớ đến cảnh Đông Dương sống mà như chết thì ánh mắt anh trở nên kiên quyết hơn.
Anh chấp nhận vì em mà chịu trừng phạt.
Thần Thời Gian giơ hai tay lên, từ từ nhắm mắt. Không gian xung quanh bắt đầu xoay chuyển.
Tất cả kim đồng hồ trên thế gian đều đồng loạt quay ngược. Mây, gió, ánh sáng như bị đẩy lùi về phía sau, dịch chuyển cực nhanh hệt kiểu vòng quay của Trái đất đang được thúc đẩy lên gấp mấy lần.
Thời gian sẽ quay trở lại vào buổi chiều định mệnh ấy, cách đây một tháng.
Thần Thời Gian mở mắt ra. Lúc nãy còn đang buổi sáng nhưng bây giờ đã là buổi chiều. Những tia nắng nhạt màu sắp tắt trải màu vàng ối lên mọi vật. Đúng! Đây là khung cảnh vào chiều hôm ấy.
Hàng trăm chiếc xe dừng trước vạch sơn trắng, chờ đèn xanh. Thần Thời Gian đưa mắt nhìn và kia, giữa đám đông ồn ào huyên náo, Đông Dương ngồi trên xe với gương mặt vừa sốt ruột vừa phấn khởi. Cô sắp đến gặp Minh Quân.
Chỉ một tiếng sau, trời sẽ đổ mưa. Và chính trận mưa ấy làm sạt lở đất. Vậy thì chỉ cần tìm cách ngăn Đông Dương không đến chỗ bạn trai thì tai nạn thương tâm đó sẽ không xảy ra.
Thần Thời Gian tiếp tục giơ tay lên. Lần này, thời gian không quay ngược mà là ngưng đọng. Con người và mọi vật có mặt tại đây đều đứng yên.
Khung cảnh trước mắt lặng như tờ, âm thanh nhộn nhịp bỗng chốc bốc hơi. Ngay cả làn khói bụi cũng ngưng đọng.
Trên bầu trời, mây ngừng trôi, đàn chim bay cắt ngang trời đang giang đôi cánh cứng đơ. Tất cả như một bức họa khổ lớn. Sinh động nhưng vô hồn.
Trong dòng chảy đứng yên ấy, ngoài thời gian ra còn duy nhất một thứ vẫn đang vận hành. Là những chiếc đồng hồ. Cây kim cứ nhích chậm rãi, kéo thời gian trôi đi.
Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc!
Kim đồng hồ lặng lẽ dịch chuyển và một tiếng chậm rãi trôi qua, bấy giờ thần Thời Gian ngước nhìn bầu trời đang âm u bởi mây đen bao phủ. Anh búng tay thật nhẹ. Tách! Âm thanh khe khẽ đó vừa dứt thì tất cả trở về như cũ.
Những người nọ sực tỉnh. Họ cảm giác như vừa trải qua một giấc ngủ. Không gian ồn ào tiếp tục trỗi dậy. Mây bay, gió lại thổi và những cánh chim tiếp tục vỗ, bay lên cao bắt đầu hành trình dang dở lúc nãy để trở về tổ.
Bức họa lớn câm lặng đã có sự sống.
Hoàn hồn trở lại, Đông Dương nhìn xuống đồng hồ đeo tay:
Ối dà! Sao mình nhớ khi nãy còn chưa năm giờ mà lúc này đã hơn sáu giờ rồi! Phải nhanh lên mới được!
Đông Dương nổ máy xe nhưng xui xẻo thay, trời đổ mưa thật lớn.
…
Chỉ vì không kịp chạy mà Đông Dương trở về nhà với thân hình ướt nhem vì quên mang áo mưa. Tắm rửa sạch sẽ xong, cô lên phòng. Việc làm đầu tiên không phải sấy tóc mà là mở túi lấy điện thoại ra. Cô cần báo cho Minh Quân biết mình không thể đến nhà anh cũng như lý do cho sự cố đáng tiếc này.
Em xin lỗi vì không thể qua nhà anh như đã hứa. Trời tự dưng mưa lớn, mà em không mang theo áo mưa. Nếu đi sớm một tiếng thì mọi chuyện đã tốt rồi. Có lẽ sáng mai em mới đến được.
Đầu dây bên kia, giọng Minh Quân vang lên đầy an ủi, không sao. Anh còn nói, ngày mai nhất định cho cô một sự bất ngờ. Trò chuyện thêm vài phút, cả hai hôn gió tạm biệt nhau. Đông Dương cúp máy, thở dài.
Sao Hoàng đạo nói tháng này cô gặp xui, quả chẳng sai chút nào cả. Hết than thầm xong, cô chuyển qua tò mò không biết sự bất ngờ Minh Quân mang đến là gì. Ôi, sao mà cô mong đến ngày mai quá.
Trong khi Đông Dương ôm gối nằm lăn qua lặn lại trên giường thì ngay bên cạnh giường, thần Thời Gian lặng lẽ nhìn cô, lòng nhẹ nhõm.
Với anh, chỉ cần cô gái này vẫn tiếp tục mỉm cười vui vẻ thì dù phải đánh đổi thế nào bản thân vẫn sẽ chấp nhận. Thậm chí, anh cũng hiểu rất rõ hậu quả mình sẽ gánh lấy là kinh khủng ra sao.
… “Tối nay lúc 7 giờ 30 trên đường đồi A xảy ra sạt lở đất nghiêm trọng. May mắn lúc đó không có xe cộ lưu thông…”
Vừa nghe xong bản tin thời sự buổi tối, ba Đông Dương bỗng giật mình:
Trời phù hộ! May con Dương quyết định không đi, nếu không thì gặp tai nạn rồi!
Tạ ơn thần linh! - Mẹ Đông Dương chắp tay vái rồi quay sang con gái - Từ giờ trời mưa, con không được chạy xe đến nhà thằng Quân nữa đấy. Đường sá cái gì mà nguy hiểm quá! Đã thế còn đi toàn vào buổi tối.
Con biết rồi ạ.
Đáp lời xong, Đông Dương nhìn trở lại màn hình đang chiếu cảnh sạt lở trên đường đồi A. Chính bản thân cô cũng thấy mình may mắn vì vừa thoát hiểm, liền thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra, cơn mưa xui xẻo kia lại vừa cứu cô.