Dưới sàn nhà là thi thể của bốn cô gái mất tích trong hai tháng qua, đang trong giai đoạn phân hủy nghiêm trọng!
Nhiên giật mình suýt hét lên, lập tức ngồi lùi sát vào bức tường. Dù đã đoán trước chuyện này nhưng cô vẫn hoảng hốt. Bắt lấy dáng vẻ kinh hãi của cô, Nhân lạnh lùng:
- Đúng thứ em muốn thấy chưa?
Tim đập dữ dội nhưng Nhiên vẫn hết sức tỉnh táo, quay qua nói rành rọt:
- Quả nhiên, ngươi đúng là kẻ đã bắt cóc họ. Tại sao cảnh sát đã cho người theo dõi ngươi suốt nhiều ngày qua mà không phát hiện ra manh mối gì?
- Chà, em biết nhiều hơn tôi tưởng đấy. - Nhân thú vị - Tôi biết bọn cớm bắt đầu theo dõi từ một tháng trước nhưng không có chứng cứ gì thì chúng đừng mong khám xét nhà. Bên cạnh đó, bọn này vẫn bắt cóc nữ sinh như thường.
- Bằng cách nào?
- Em không để ý “ông” Jame tuy già nhưng dáng vẻ vẫn cao ráo và khỏe mạnh ư? Thật ra nó tên Lợi, là em trai tôi. Nó mang lớp mặt nạ già nua này để qua mắt cớm thôi. Anh em tôi sinh đôi. Thế này, Lợi sẽ mặc áo của tôi đi ra ngoài, bọn cớm tưởng đấy là “Nhân” nên bám theo. Nhân lúc ấy, tôi lẻn ra ngoài và tìm con mồi. Chụp thuốc mê rồi kéo chúng về nhà, sau đó thì gϊếŧ dưới tầng hầm này.
- Sao ngươi lại gϊếŧ họ?
- Để trả thù cho bạn gái cũ.
- Có phải là cô gái trong tấm ảnh?
- Phải, đấy là Như…
Nhiên bắt gặp ánh mắt chợt buồn bã của kẻ sát nhân, như thể nguyên nhân đằng sau việc gϊếŧ người hàng loạt này là một câu chuyện buồn.
Như là sinh viên theo diện nhận học bổng du học sang Mỹ. Vừa đặt chân lên đây, cô đã quen Nhân, khi ấy làm luật sư được hai năm. Là người Việt, lại cùng cảnh ngộ cô đơn nên họ sớm nảy sinh tình cảm dành cho nhau.
Như có quen một nhóm bạn trong lớp, gồm bốn nữ sinh viên Mỹ. Ban đầu cứ ngỡ, đó là tình bạn thực sự nhưng không, họ luôn bắt nạt Như. Và vì ganh ghét tài năng của cô, họ không ngừng rỉ tai nói rằng, cô không xứng với Nhân, một luật sư tài giỏi và giàu có.
Áp lực, bị bắt nạt, cộng thêm việc lúc nào cũng nghĩ mình cản trở Nhân nên Như stress nặng. Để rồi một ngày kia, Như lao đầu vào xe lửa.
Dĩ nhiên với cảnh sát, đó là tự tử. Nhưng với Nhân đấy lại là một vụ gϊếŧ người! Bởi sau một thời gian âm thầm tìm hiểu, Nhân mới biết Như đã chịu đựng những gì và kẻ gây ra chính là bốn nữ sinh viên kia. Anh quyết định trả thù.
Nếu luật pháp không thể trừng trị chúng thì chính tay Nhân sẽ làm điều đó!
Dứt lời kể, Nhân lao đến bóp chặt cổ Nhiên với gương mặt giận dữ cuồng nộ. Miệng anh ta gầm gừ:
- Cô phải chết! Cô đã biết quá nhiều rồi thì không thể sống!
Nhiên vùng vẫy, dùng hết sức cố gỡ đôi tay gọng kìm của tên sát nhân điên loạn này. Nhưng Nhân như một con dã thú, hai bàn tay to lớn nghiến chặt cổ cô bé.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên xé toạc sự tĩnh lặng rùng rợn trong căn hầm đầy tử khí.
Tay Nhân đột nhiên thả lỏng, Nhiên hớp được không khí liền ho sặc sụa. Vừa thở gấp, cô vừa nhìn Nhân đang đứng bất động đồng thời hướng ánh mắt xuống vai mình. Một lỗ đạn bắn, ứa máu.
Nhiên bất ngờ vì kẻ bắn chính là Lợi. Không chỉ cô mà Nhân cũng kinh ngạc trước việc bị chính em trai mình bắn nên xoay qua hỏi thất thần:
- Mày làm cái gì vậy Lợi?
- Xin lỗi, tôi không phải Lợi.
Mắt Nhiên mở to bởi nhận ra chất giọng quen thuộc ấy. Cùng lúc, người này đưa tay lên kéo ra lớp mặt nạ cải trang già nua.
Dưới ánh nến lập lòe, gương mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng của một chàng trai người lai hiển hiện. Mái tóc đen mượt rũ xuống như muốn che đi ánh nhìn sắc sảo xuyên thấu trong màn đêm. Tức thì, Nhiên gọi to:
- Thầy L.Q…!
- Thầy?! - Nhân nghiến răng - Ra mày cũng là kẻ phá đám! Còn thằng Lợi đâu?
L.Q một tay cầm súng, một tay đưa lên môi để che nụ cười thú vị:
- À, tôi lỡ cho hắn “ngủ” rồi. Buổi tối anh đưa Nhiên về nhà, tôi đã bám theo. Nhân lúc thích hợp, tôi đột nhập vào trong. Đánh hắn bất tỉnh xong tôi mới phát hiện ra gương mặt chỉ là lớp cải trang. Thế là tôi giả làm hắn.
Mặt Nhiên ngây đơ trước cái nhoẻn miệng cười của người thầy đẹp trai. Vậy ra, L.Q đã cải trang thành “ông” Jame suốt hai ngày qua. Ôi trời ơi!
Nhân điên tiết, lao về phía L.Q nhưng nhanh như cắt, anh kịp túm lấy tay hắn rồi xoay người bẻ ngược ra sau. L.Q đè Nhân nằm vật xuống sàn, chớp mắt cái tóm gọn hắn.
Vừa lúc đó, một người nữa nhanh chóng xuất hiện ngay cửa hầm. Nhiên nhận ra người đàn ông mặc áo khoác măng tô đứng ở phía bên kia đường. Và đấy cũng là cảnh sát nhận lệnh theo dõi Nhân. Ban nãy nghe tiếng súng nên ông liền xông vào đây.
…
06:20, buổi sáng trên con đường bình yên của vùng ngoại ô.
Cảnh sát nhanh chóng đổ ập đến ngôi nhà cổ kính của Nhân và anh ta bị bắt về tội gϊếŧ người. Tiếp theo, cảnh sát tìm thấy Lợi nằm bất tỉnh trong tủ bếp. Sau đó, họ đưa bốn thi thể ra khỏi căn hầm, chuẩn bị báo tin cho gia đình các nạn nhân.
Nói chuyện với cảnh sát xong, L.Q chậm rãi tiến đến chỗ Nhiên nói cả hai đi thôi, việc còn lại cứ để cảnh sát lo. Cất bước, Nhiên lên tiếng vẻ khó chịu:
- Thầy chẳng cho em biết gì về kế hoạch đột nhập cả. Ban đầu em cứ nghĩ người mặc áo măng tô bên kia đường là thầy cơ.
- Tôi mà lại dễ để bị phát hiện thế ư? Với lại nếu nói cho em biết thì em đâu diễn được vai một cô bé ngây thơ không biết gì.
Nghe tiếng huýt sáo của L.Q, Nhiên lầm bầm. Ghét! Rồi cô lại nghe anh bảo:
- Nhưng tôi có lời khen vì em đã phát hiện trong trà có thuốc mê.
- Thầy coi thường em vừa thôi! Ngủ say bí tỉ thế thì ai cũng biết là có thuốc mê.
- Ừm, ban đầu tôi thắc mắc không hiểu tại sao Nhân bỏ thuốc mê vào trà cũng như hắn không ra tay với em từ sớm. Nhưng tối qua khi tình cờ thấy tấm ảnh của Như thì tôi đã hiểu. Là vì em giống Như! Hẳn vì thế mà Nhân không nỡ xuống tay cũng như vẫn đưa em về nhà dù biết em có ý đồ tiếp cận. Việc bỏ thuốc mê là vì hắn không muốn em tìm ra bí mật đáng sợ kia.
Nghe L.Q giải thích, Nhiên bỗng nhớ đến lúc Nhân định hôn mình. Có lẽ, điều quý giá còn sót lại trong con người kẻ sát nhân đó là tình yêu sâu đậm dành cho Như.
- Em đang tiếc về nụ hôn với Nhân à? - L.Q tỉnh bơ hỏi.
- Nào có chứ, chỉ biết là khi ấy thầy cố ý xuất hiện để phá đám.
- Tôi sợ em lầm lạc thôi.
- Em phải giả vờ như thế để anh ta không nghi ngờ.
L.Q nhoẻn miệng cười trước lời phân trần quá tốt của cô học trò. Tự dưng Nhiên đi sát vào anh chàng, kín đáo đưa mắt quan sát hồi lâu rồi cười tươi:
- Mà thầy ơi, bài Test này em đỗ chứ ạ? Hai tuần trước khi nhận vụ án này, thầy đã điều tra ra thủ phạm là Nhân nhưng vì chưa có chứng cứ dù cảnh sát theo dõi ngày đêm nên thầy mới bảo sẽ cho em đỗ nếu em khiến thủ phạm lộ diện.
Bỏ hai tay vào túi quần, L.Q co người lại trước cái lạnh lẽo của buổi sáng sớm, nói:
- Bài Test này em có vài điểm trừ. Đầu tiên, giả làm khách du lịch mà lại không mang theo va li. Thứ hai, em dễ dàng ăn uống ở nhà thủ phạm nên mới bị đánh thuốc mê. Cuối cùng là, tối qua em bám theo mà không chịu cẩn thận để bị phát hiện. Hành động có phần vội vã nữa…
L.Q quay qua nhìn gương mặt bí xị của Nhiên, cười và vỗ nhẹ mái đầu cô:
- Nhưng nhờ hành động vội vã ấy đã khiến tên thủ phạm làm lộ ra nơi giấu bốn thi thể vì vậy xem như em đỗ.
- Thật ạ? Woa, tuyệt quá! Vậy là em đã trở thành trợ lý thám tử rồi!
- Tôi chỉ nói em đỗ chứ đâu bảo em được làm trợ lý đâu.
- Sao cơ, thầy ăn gian…!
Nhiên vừa hét ầm ĩ vừa đuổi theo L.Q trong khi anh vẫn bình thản bước đi với nụ cười thích thú. Con đường vùng ngoại ô dưới ánh nắng buổi sớm trông thật yên bình.
Chàng trai tôi yêu mang hai dòng máu Á - Âu, một gương mặt đẹp lạnh lùng.
Chàng trai tôi yêu luôn thờ ơ mọi thứ, chỉ có thứ anh quan tâm mới thấy thú vị.
Chàng trai tôi yêu uống cafe đen ít đường, đam mê suy luận.
Chàng trai tôi yêu rất dễ ngại ngùng, lại hay âm thầm bảo vệ tôi.
Chàng trai tôi yêu thích công lý, chính nghĩa.
Và, chàng trai tôi yêu hành nghề thám tử tự do.
Võ Anh Thơ