Đông Xuyên cũng phát hiện cậu đã tỉnh nhưng lại không nói gì mà chỉ nhìn anh, anh cũng không nói gì tiếp tục xoa bụng cậu.
" Đông Xuyên, nếu ở đây này, có một bé con thì sao?" cậu lấy tay chọt chọt bụng mình hỏi.
" đừng, sẽ hư" Đông Xuyên cầm lấy cái tay hư hỏng ra mười ngón đan xen.
Cậu ngớ người, hư? anh biết rồi sao?
" huynh…" cậu dò xét nhìn anh.
" ừm" anh thành thật nói.
" huynh không thấy lạ sao?" cậu còn kinh hãi chứ nói.
" là đệ nói muốn sinh tiểu khỉ nhỏ cho huynh" ý anh là cậu nói thì nên làm.
" ừm sinh, dù sao cũng nhét vào rồi, phải sinh ra thôi" cậu ôm chặt cổ anh mà hôn chụt chụt lên, vui quá chừng.
" ừm" Đông Xuyên cũng cười, đưa tay hơi nâng cậu lên, không để cậu tự đè mình, lại nói sáng nay mém té ngựa, giờ nghĩ lại cũng kinh hãi không thôi.
" sau này không cho cưỡi ngựa" anh nghiêm giọng.
" đệ biết rồi, xin lỗi huynh, à chuyện công chúa kia…" cậu chợt nhớ tới.
" tiểu Mặc, vốn huynh định vạch mặt với ông ta sau đó dẫn đệ rời đi, nhưng giờ chúng ta có tiểu khỉ nhỏ, không thể để nó chịu khổ, ít nhất huynh sẽ không để hai người gặp nguy hiểm gì" anh trầm trầm nói.
Có tiểu khỉ nhỏ, anh phải tính lại kế hoạch sau này.
" vậy anh muốn làm sao?" cậu nằm nghiêng bên cạnh anh, đầu gác lên bờ vai anh, tay ôm eo anh ngẩng mặt hỏi.
" tiểu Mặc… huynh muốn đệ đi trước, đợi huynh giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đi tìm đệ, được không?" anh nhìn cậu hỏi.
" huynh muốn cưới công chúa?" cậu trừng anh.
" là giả cưới, để bọn họ chú ý đến huynh, mang đệ đến nơi an toàn thì họ sẽ không thể uy hϊếp huynh nữa, có lẽ huynh sẽ bức vua, để đệ ở lại huynh sẽ lo lắng" anh công đạo rõ ràng.
" huynh sẽ bái đường với cô ta, đệ không chịu" cậu quay mặt đi, miệng chu ra, nghĩ gì vậy, cậu còn chưa có bái đường với anh đâu.
" tiểu Mặc, chúng ta bái đường với nhau rồi đệ đi, được không, huynh thề sẽ không động vào cô ta, được không?" anh nắm mặt cậu quay lại, hôn lên cái miệng nhỏ đang chu kia.
" hai ta bái đường?" cậu hỏi lại, nghi ngờ không thôi.
" ừm, thay cô ta cùng huynh bái đường, người huynh cưới vẫn là đệ" Đông Xuyên trắng trợn nói.
Hai mắt cậu sáng lên, này được nè, vui nè, cho tức chết cô ta.
" cô ta sẽ chịu à?" cậu lại hỏi.
" cô ta không biết thì chịu hay không thì được gì, tạm cho cô ta cái hư danh kia, hừ, là họ ép huynh thôi, Đông gia mấy đời đều hy sinh vì Mặc quốc, đổi lại chỉ là nghi kỵ của hoàng đế mấy đời mà thôi" Đông Xuyên trầm trầm nói.
" là do bọn họ tự chịu, huynh đừng buồn, huynh còn có đệ, có tiểu khỉ nhỏ" cậu ôm cổ anh thì thào.
" ừm" anh ôm nhẹ cậu.
Ọc ọc…
Hai người ngẩn ra…
" ha ha… nó đòi ăn kìa…" cậu cười gượng.
" đúng là nên cho ăn, mau dậy" anh kéo cậu dậy.
" tướng quân" Lý Lạc ở bên ngoài gọi.
" vào đi" anh tùy ý nói, bế con khỉ nhỏ lên đi lại bàn.
" oa… dưa muối, ngó sen ngâm dấm, canh măng chua, Lý Lạc nga, sao ngươi biết ta thèm chua" cậu gắp lia lịa như chết đói 3 năm.
" huynh ăn…" cậu chơi xấu, gắp một đũa cho anh.
" ừm…" Đông Xuyên đã quen như vậy khi ăn cơm cùng cậu, cứ thế trúng chiêu, chua đến mặt nhăn mày nhíu.
" a ha ha ha" cậu cười đến vui vẻ, tiếp tục ăn.
Lý Lạc run vai lại bắt gặp ánh mắt của anh, vội bàn nói chuyện khác.
" tướng quân, Lý Tùy đi bốc thuốc cho thiếu phu nhân, còn có, bên phía hoàng cung phải làm sao" hắn vội vàng thưa chuyện.
" đồng ý đi" anh chẳng ngẩng đầu mà nói.
Lý Lạc chấn kinh, nhìn cậu ngồi ăn, một chút cũng không có ý tứ tức giận, hắn thở ra, xem ra là đã bàn xong, hắn còn tưởng phải ầm ĩ lắm, nhưng sao thiếu phu nhân sẽ đồng ý cho tướng quân làm vậy nhĩ.
" vâng, thuộc hạ sẽ đưa tin đi" Lý Lạc lùi ra ngoài.
…
" thiếu phu nhân, nên uống thuốc" Lý Tùy bưng vào một chén thuốc đen ngòm, dù cậu là thầy thuốc cũng thấy sợ, chưa kể bây giờ cậu còn có tiểu khỉ nhỏ, theo bản năng muốn làm nũng để né tránh.
" không…"
" phải uống" Đông Xuyên chẳng cho cậu nói hết.
" hu hu ta khổ quá mà, tiểu khỉ con ngươi xem phụ thân ngươi bắt nạt cha" cậu giả bộ thương tâm khóc lóc.
Lạc Tùy nhìn mà đầu đau như búa bổ.
" ngoan, tốt cho hai người, đệ là nam nhân sẽ vất vả hơn đúng không? huynh không muốn vì nó mà mất đệ, hay giờ đệ bỏ nó đi, huynh sẽ không bắt đệ uống" anh nhất châm kiến huyết nói.
" huynh… huynh…" cậu trợn mắt nhìn anh, nói không ra lời.
Hu hu không phải người ta nói thai phụ là nhất sao…
" thiếu phu nhân, tướng quân nói phải, người yên tâm, bị mũi uống cái ực là xong à, thuộc hạ còn mua mứt ô mai cho người đây, đảm bảo không đắng, với đại phu nói chỉ cần uống ba lần thôi, thuốc nhiều cũng không bằng ăn nhiều" Lý Tùy nhẹ giọng khuyên nhủ.
" thật không?" cậu nhăn mũi nói.
" thật còn hơn hoàng kim" hắn vội vàng thề thốt.
" được rồi, huynh đó, không cho nói bỏ nó đi" cậu chỉ ngón tay vào ngực anh lên án.
" được, chỉ cần đệ nghe lời, chăm sóc tốt cho mình, lúc không có ta cũng không được dở chứng, bọn họ không trị được đệ chẳng để đệ xảy ra chuyện" anh phòng ngừa chu đáo mà nói.
" được rồi… "
Cậu một tay bịt mũi một tay bưng chén thuốc đã hơi nguội, một lần nốc hết, nhanh chóng đưa cái chén cho anh, mặt mày nhăn nhíu quăng cục ô mai Lý Tùy đưa vào miệng, cảm nhận đầu lưỡi dần mất đi vị đắng mới thoả mãn thở nhẹ ra, giống như trải qua cửu tử nhất sinh vậy.
“có khó uống như vậy sao?” anh còn hỏi.
" huynh lại đây" cậu vẫy vẫy anh.
Lạc Tùy hai người không hẹn mà quay lưng.
Cậu ôm cổ anh hôn lên, đầu lưỡi nhỏ cuốn một vòng nhau miệng anh, thấy anh nhíu một chút mày mới mãn nguyện mà thả ra, ha ha lên.
" ha ha đắng không?" cậu cười đắc ý nói.
" ngọt" anh nói như thật vậy.
" hứ" cậu mới không thèm chấp với anh.
Quả nhiên thiếu phu nhân sẽ phi lễ tướng quân mà, từ lúc trong bụng có tiểu khỉ nhỏ là thiếu phu nhân muốn lật trời.
" đệ biết đi đâu chưa?" anh ôm cậu lên đùi dỗ dành hỏi.
" đệ muốn đi Miêu quốc" cậu đã nghĩ rồi.
" Miêu quốc, được, nơi đó cũng xem như xa, còn sẽ không bị tra ra" anh đồng ý.
" Lý Lạc vẫn đi với đệ sao?" cậu hỏi, anh rõ ràng sẽ an bài người bên cạnh cậu.
" ừm, hắn và cả nha đầu kia, còn có Lý Tiếu" anh cũng đã tính kỹ.
…
Sáng hôm sau họ đã lên đường, nhưng đi rất muộn vì thiếu phu nhân ngủ không chịu dậy, còn phải đi chậm, sau đó cậu đã nói lúc cậu ngủ cứ bê cậu đi, cậu sẽ không tỉnh.
Sau đó đúng là thuận lợi hơn thiệt, dù họ phải dùng 10 ngày mới tới được đế đô.
Kinh thành đã nhận được tin Đông chiến thần sẽ cưới công chúa Mặc Tông Tuệ làm Đông phu nhân.
Bởi vì tin này mà trà lâu tửu quán đều đồn đại ầm ĩ, nào là không phải nói Đông chiến thần đoạn tụ sao, còn rất yêu chiều thiếu phu nhân kia.
Còn có tin nói công chúa Tông Tuệ chỉ làm bình thê thôi.
Hay là nói thiếu phu nhân kia vì hoàng cung gây sức ép mà nhường chức thiếu phu nhân cho công chúa.
Rồi là Đông tướng quân vì quyền lực mà bỏ cậu để cưới công chúa, làm phò mã.
Đủ loại đủ kiểu khiến kinh thành náo nhiệt không thôi.
Thạch Lâm đối với việc thiếu gia mỗi lần trở về đều là tự mình ôm thiếu phu nhân xem như đã quen, cũng chính vì thấy họ vẫn vậy thì ông mới tự phủ nhận mấy cái tin đồn nói tình cảm hai người rạn nứt rồi, này mà rạn thế quái nào được.