Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 84: Muốn đi Miêu quốc

Lý Tùy trước khi ông kịp lên tiếng đã bịt miệng kéo ông đi, bọn họ nhiều chuyện phải thu xếp lắm, thiếu phu nhân có thai, nên chuẩn bị kỹ càng.

Thạch Lâm trơ mắt nhìn thiếu gia nhà mình đi mất mà hận trong lòng, phải cho ông hỏi rõ chứ.

" được rồi Thạch quản gia, ông muốn biết gì hỏi ta không được sao, thiếu phu nhân mệt mỏi, ông làm ồn là không xong đâu" Lý Tùy vừa kéo vừa nói.

Thạch Lâm bị bịt miệng trừng mắt nhìn hắn.

" được rồi, tới đây được rồi" Lỳ Tùy kéo ông ra hậu viện của hạ nhân rồi mới thả ông ra.

" hô… ta đánh chết ngươi cái tên không biết kính già yêu trẻ nhà ngươi, muốn tắt thở luôn… ngươi đứng lại!!" Thạch quản gia rượt hắn muốn đánh mà không được, tức xịt khói.

" ông không muốn nghe sao, không nghe ta đi đó, ta phải đi mua mứt ô mai cho thiếu phu nhân" Lý tùy doạ muốn đi.

" ngươi đứng lại, mứt ô mai gì, cái đồ chua đó ai ăn chứ" Thạch Lâm quát lớn, xông lên túm lấy hắn.

" chuyện này không nên nhiều người biết, ông đi theo ta" Lỳ Tùy kéo ông đi tiếp.



" Đông Xuyên… thèm mận chua…" cậu lầm bầm trong miệng nhưng mắt thì vẫn nhắm.

Đông Xuyên cưng chiều mà hôn trán cậu, sau khi Lục Nhân trải thêm một lớp nệm trên giường thì anh đặt cậu xuống, nhưng chỉ đặt được nữa dưới, nữa trên vẫn bám chặt cổ anh không chịu thả.

Không còn cách nào khác, anh đành phải gác mọi chuyện qua một bên, nằm với cậu thêm chút nữa.

Lục Nhân trong lòng thở ra vừa buồn cười đẩy nhẹ cửa rời đi nhưng vừa ra tới đã bị Lục Nhạc và một đám người làm kéo ra một góc nhỏ chụm đầu hỏi.

" sao rồi, hai vị chủ tử…" dù tin đồn bên ngoài nhiều như vậy nhưng họ có tố chất, không tin, dù vậy họ vẫn lo lắng.

" không có sao, mấy lời đời kia quên hết đi, đừng nhắc đến trước mặt thiếu phu nhân, thiếu gia đang dỗ thiếu phu nhân ngủ rồi" Lục Nhân cười nói, hắn thật sự vui mừng, cái công chúa gì đó, họ mới không ham.

" vẫn dính người như vậy nha!!" vài người hô lên.

" được rồi, có chuyện nên đi tìm Lý Tùy với Lý Lạc đại nhân, đừng ở đây làm ồn hai vị chủ tử" Lục Nhân đuổi họ đi, tiếp tục cùng Lục Nhân canh cửa.



Lý Tùy nhìn Thạch quản gia lại đứng máy thì than nhẹ tố chất thần kinh ngày càng kém theo tuổi tác là sao.

Hắn đang tính đi thì lại bị kéo lại.

" ngươi nói thật á" Thạch Lâm hỏi một lần cuối, mặt không chút biểu tình doạ Lý Tùy nhảy dựng.

" … đúng… vậy…" không phải ngu người rồi chứ.

" vậy sao còn cưới công chúa, thiếu phu nhân biết không, không đúng, nếu biết người sẽ náo loạn muốn bỏ nhà ra đi cho coi" Thạch Lâm vừa nói vừa lắc đầu, tự biên tự diễn như bị đa nhân cách.

" Thạch quản gia… ông bình tĩnh…" Lý Tùy giữ chặt ông lắc lắc.

" lắc cái đầu ngươi, ta đang nghiêm túc, ta không tin thiếu phu nhân cho cái công chúa kia vào phủ" Thạch Lâm đập đầu hắn một cái.

" được được, thiếu phu nhân là người hiểu lý lẽ…" hắn lại tiếp tục nói xàm.

" cho ngươi nói nhảm này!!" Thạch Lâm đập hắn túi bụi.

" ai nha ta đi mua đồ cho thiếu phu nhân, bữa tối ông nhớ chuẩn bị như trong giấy nha, đi đây" Lý Tùy vận khinh công chạy mất dép.

Thạch Lâm vội chụp tờ giấy, trên đó chi chít chữ, toàn là những điều cần thiết dành cho thai phu, ông đờ ra một lúc nữa rồi mặt già te toét lên, Đông gia có hậu, có hậu rồi, trời không bạc đãi Đông gia ta.

Hạ nhân thấy ông cầm tờ giấy cười như phật Di Lặc, sau đó họ thấy ông cẩn thận mà gấp lại tờ giấy, trân quý mà cất vào ngực, còn vỗ vỗ vài cái, vui vẻ đi về phía phòng bếp.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau nghi hoặc, bộ Thạch quản gia mới lụm được tờ ngân phiếu vạn lượng sao mà vui vậy nhỉ.



Lý Tùy đi trên đường thì nhìn thấy người ta bán mận, thế là hắn hớn hở chạy lại hỏi.

“lão nhân, mận chua không, lấy cho vài cân” Lý Tùy vừa nói vừa bóc một quả chà chà lên áo rồi đưa lên miệng cắn.

Hít phì.

" ha ha công tử này, không cần lão phu trả lời chứ, cái này chỉ có nữ nhân có hỷ mới thèm ăn thôi, đều rất tươi mới, thật sự mua vài cân sao?" ông lão cười hỏi lại.

" mua, chua mới tốt, mua 10 cân luôn" Lý Tùy phất tay nói, trái mận trong tay cũng bay mất luôn, chua muốn ê răng luôn này.

Ông lão hớn hở cân cho hắn, còn thêm rất nhiều.

" cái này công tử có xách nổi không, công tử nếu không ngại thì nói cho lão phu biết tư gia, lão phu sẳn đây gánh tới" ông lão hiền từ nhìn hắn.

" thật không, vậy ông giúp ta mang đến Đông phủ đi, cứ nói là Lý Tùy mua, bảo người làm đem đưa cho quản gia của phủ là được, đây bạc của ông" Lý Tùy móc một thỏi bạc 5 lượng đưa cho ông.

" cái này… lão không có bạc lẽ để thối" ông lão luống cuống.

" không cần thối, cho ông hết, còn có, cứ vài ba hôm ông lại đưa tới đó nhé, khi nào chúng tôi không cần nữa sẽ dặn ông, mang đến cứ tìm Thạch quản gia là được" Lý Tùy dặn dò rồi đi mất.

Ông lão nhìn hắn đi mà vui vẻ gánh giỏ mận đi về phía Đông phủ, cái phủ mà cả kinh thành đang bàn tán nhưng một lão nông như ông kiếm được tiền cho lão bà mua cái châm cài mới là được rồi.

Nói tới mấy lời đồn kia, Lý Tùy vừa đi vừa nghe vậy mà nghe nhiều phiên bản như vậy, nghĩ tới cái phiên bản công chúa Mặc Tông Tuệ vào Đông phủ làm Chính thất phu nhân thì cười lạnh, này chắc là trong cung truyền ra đi, mộng tưởng.

Hắn không quan tâm nữa, mua đồ rồi nhanh chóng trở về.



" tiểu Mặc, đệ không dậy tiểu khỉ con sẽ đói khóc" Đông Xuyên thủ thỉ bên tai cậu, còn liếʍ nhẹ vành tai khiến nó giật giật.

" ưm… Đông Xuyên… con của huynh, huynh đi mà cho ăn" cậu dụi mặt vào gối rầm rì nói.

" được" anh cúi đầu lật mặt cậu lại hôn lên, hôn đến khỉ nhỏ ngất ngây con gà tây.

" đệ dậy… đệ dậy liền…" cậu vội vàng bò dậy, vỗ nhẹ bụng mình nói thầm, con này, phụ thân con dạo này nhịn đói, cẩn thận huynh ấy hoá sói nuốt luôn hai cha con ta đó, con phải bảo vệ ta nga.

Đông Xuyên đang vắt khăn nghe rõ ràng, cười khổ, anh muốn thì cũng không thể ăn cậu bây giờ đc, còn phải xa cách bao lâu nữa…

Anh chưa kịp toả ra khí lạnh đã nghe cái bụng nhỏ kia kêu ọc ọc.

" ha… hả… nó kêu kìa" cậu cười ha ha nói.

Đông Xuyên bó tay, gọi Lục Nhân mang đồ ăn lên.



Trong phòng, Đông Xuyên đã đi thư phòng, chỉ còn mình cậu ngồi ăn.

" Lục Nhân, ngoài kia chắc vui lắm nhĩ" cậu vừa ăn vừa nhìn Lục Nhân đứng bên hỏi.

Lục Nhân kêu khổ trong lòng, sao thiếu phu nhân biết vậy, thiếu gia!!!

" ngươi nói đi, giống như người thuyết thưa ấy" cậu rột rột mà húp cháo, tính ra chỉ trừ lần đó thì cậu ăn uống rất tốt, miễn không nghe mùi lạ là đều được cả, rất dễ nuôi.

" nhưng thuộc hạ nói người không được tức giận " Lục Nhân cắn răn nói.

" được được" cậu gắm miếng ngó sen ngâm cho vào miệng.

Sau đó một người ăn một người kể, ban đầu Lục nhân còn hơi kiêng dè nhưng thấy cậu nghe mấy lời đồn khôi hài cũng sẽ cười ha ha thì chẳng ngại gì nữa, kể đến miệng đắng lưỡi khô, ngồi vật ra bàn, thiếu phu nhân cũng đã ăn xong bữa tối.

Nhưng chuyện chưa có xong, chắc chắn còn nhiều nữa, nên cậu cho người đặt một cái ghế ngã ra ngoài sân, bên cạnh để một cái bàn, trên bàn nào là hạt dưa trà bánh, còn có quả mận Lý Tùy mua nhưng thứ này chẳng ai ăn nổi ngoài thiếu phu nhân.