Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 82: Hỷ mạch?

" huynh xin lỗi… huynh chỉ muốn tính kỹ…" anh ngậm lên cái môi đang bĩu ra của cậu.

" ưm… vậy huynh đã tính xong chưa, chúng ta sắp tới nơi rồi… nôn…" cậu còn chưa nói xong đã thấy trong ngực nhợn lên, vội đẩy anh ra, chóng tay lên mặt đất nôn không ngừng.

Đông Xuyên nhìn cậu như vậy thì luống cuống tay chân.

" tiểu Mặc đệ sao vậy… huynh… huynh mang đệ đi gặp đại phu…" Đông Xuyên ôm lấy cậu muốn bế lên.

" đừng… ụa… " cậu vội đẩy anh ra, lòng ngực cồn cào như có ai đảo lộn lên.

Anh không dám đυ.ng vào cậu nữa, cứ quỳ một bên nhìn cậu nôn đến thiên hôn địa ám, mặt mày trắng bệch ra.

Tới khi thấy cậu không nôn nữa thì mới dùng khăn lâu cái trán mướt mồ hôi cùng khoé miệng cậu, vẫn không dám đυ.ng vào cậu.

" ừm… huynh đỡ đệ lên coi…" cậu đập anh một cái yếu xìu, muốn chết tới nơi, chẳng lẽ do sốc ngựa, thiệt muốn mạng cậu mà.

" được… được… đệ còn muốn nôn không…" Đông Xuyên đưa tay đỡ lên cơ thể như bún của cậu, vừa nói chữ nôn đã thấy cậu bụm miệng.

" khốn khϊếp… huynh đừng nói chữ đó… " cậu lại đập anh một cái, cậu bị sao vậy nè.

" được được… huynh không nói, đệ…" Đông Xuyên tính nói đưa cậu đi tìm đại phu thì thấy cậu tự nắm cổ tay mà xem mạch thì không nói nữa, quên mất khỉ nhỏ là đại phu mà.

Sau đó,

1 phút.

5 phút.

10 phút.

Anh thấy cậu đứng như trời chồng ở đó, không nhúc nhích chút nào, tay vẫn đặt trên cổ tay, mày thì nhíu chặt, sắc mặt thì tức cười vô cùng, biến hoá như cầu vòng.

" tiểu…làm sao vậy…" anh còn chưa kịp gọi đã bị cậu nhìn đến da đầu nổ đôm đớp.

" Đông Xuyên… hình như đệ bắt không hiểu mạch này… chúng ta đi tìm đại phu đi…" cậu run run nói.

Mà không được, lỡ thật sự là như cậu nghĩ thì…, cũng quá kinh hãi thế tục đi.

" Đông Xuyên, chúng ta có đại phu không, ý đệ là trong phủ…" cậu mặt mày trắng bệch hỏi.

Đông Xuyên nhìn cậu khó hiểu, bệnh gì mà cậu kêu cậu bắt không ra, còn phải tìm đại phu kín tiếng đây, nhưng anh cũng không phản đối, ôm cậu huýt sáo một tiếng, nhanh chóng phóng lên ngựa chạy đi.

" ấy ấy… huynh chạy chậm thôi, đệ lại nôn bay giờ" cậu vội đập anh một cái, trong bụng đã còn cái gì đâu mà nôn nữa…

" được được" anh khổ quá mà.

Lạc Tùy nhìn nhau, chuyện gì vậy, sao sự việc chuyển biến khó hiểu vậy, nhưng sao họ thấy thiếu phu nhân như vậy còn khó chiều hơn nữa ấy, xem tướng quân kia.

Cậu nằm trong lòng anh mơ mơ màng màng tới buồn ngủ, nói vậy dạo này cậu cũng ngủ hơi nhiều nhĩ, ăn thì bình thường… à thì chỉ nhiều hơn một chút( 2+1).

" đệ ngủ đi" anh nhìn cậu gật gù mà thấy thương.

Nói cũng đã chậm, cậu đã nhắm mắt từ lâu, chỉ là cứ giật mình thôi, nhưng chịu không nổi cơn mệt mỏi tràn ra, nhanh chóng đi tìm chu công.

Đông Xuyên cuốn cậu vào ngực, dùng áo choàng bộc kỹ, chỉ lộ một chút cái mũi nhỏ cho cậu thở.

Vì không đi đường bình thường nên nhanh chóng tới rồi Mạc thành, vì để cậu ngủ, hơn nữa anh cũng không gấp nên họ nghỉ lại Mạc thành một đêm.

Định Hà Mặc từ lúc đó vẫn ngủ, tới lúc anh mang cậu vào tửu lâu cậu vẫn ngủ, một chút cũng không bị tiếng ào trên đường làm tỉnh lại.

Vốn định đến Mạc thành tìm đại phu, nhưng cậu có vẻ không muốn cho ai biết bệnh của mình nên anh không đi tìm nữa, anh đắp chăn cho cậu, để khỉ nhỏ nằm cùng cậu rồi đi ra ngoài.

" tướng quân, không phải muốn tìm đại phu sao" Lý Tùy hỏi, trên đường hắn có thấy vẻ mặt thiếu phu nhân trắng bệch.

" tiểu Mặc nói phải giữ bí mật, không thể cho người khác biết" anh lắc đầu, muốn đi tìm tửu nhị chuẩn bị cho cậu ít thức ăn thanh đạm không dầu mỡ, có lẽ bụng cậu không tốt.

" tướng quân, đợi về kinh thành sẽ lâu lắm, không phải đại phu còn có cái trò bắt mạch bằng sợi chỉ sao" Lý Lạc cũng nói.

Đông Xuyên ngừng bước chân, hình như cũng có thể như vậy, anh nhìn Lý Lạc, hắn hiểu ý chạy đi.



Định Hà Mặc nằm trên giường, vẫn còn ngủ, tay trái cột một sợi chỉ đỏ, kéo từ giường đến bàn trà nơi đại phu đang ngồi, vì họ đều quen mặc đại phu nên tất cả đều đeo mặt nạ nữa mặt.

Đại phu đối với đám người quái lạ này chỉ liếc mắt một cái rồi tập chung vào lợi chỉ trên tay ông.

Cả ba người căng mắt nhìn đại phu, thấy ông hơi nhíu mày chút muốn nhìn vào người trên giường, nhưng ông nghĩ gì đó nên lắc đầu một cái, rồi lại gật gù một chút mới thả tay khỏi sợi chỉ, đứng dậy lấy giấy bút viết một chút gì đó.

" đại phu, thiếu phu nhân nhà ta bị gì vậy" Lý Tùy thay tướng quân hỏi đại phu.

Đại phu nghe Lý Tùy gọi người kia là thiếu phu nhân thì lại gật gù, xem ra là ông nghe lầm, người kia thật là nữ nhi, mà nữ nhi thì có thai là bình thường rồi, nên ông vui vẻ nở nụ cười hiền từ, đưa cho Lý Tùy tờ giấy rồi nói.

" không có sao, thiếu phu nhân là ngươi là có thai thôi, chắc đã chịu chấn động gì đó nên thai nhi mới bất ổn, chỉ cần điều dưỡng chút là được, đã hơn hai tháng, có lẽ sẽ có buồn nôn, biếng ăn rồi cả buồn ngủ, ngủ thì cứ để nàng ngủ, ăn thì cứ ăn không dầu mỡ là được, tầm hai ba tháng sẽ không sao nữa, đứa trẻ rất khoẻ mạnh, chúc mừng các vị" đại phu nói một lèo rồi nhìn hắn, thấy hắn đơ ra thì lắc đầu, ông đã quen, dù sao chỉ là xem bệnh cũng không có gì nên ông đi luôn, tới lúc tiếng cửa đóng lại cạch một cái, ba người trong phòng mới hoàn hồn.

Lạc Tùy lắp bắp nhìn nhau rồi cùng nhìn thiếu phu nhân nhà họ vẫn ngủ ngon lành.

Đông Xuyên nhìn nhân nhi trên giường đến đờ ra, anh nhớ lại hồi sáng cậu còn lừa anh trong bụng có tiểu khỉ nhỏ, sao giờ lại có thật rồi, anh lại lia tầm mắt đến cái bụng nhỏ đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cậu, tay nhẹ nhàng đặt lên.

Lạc Tùy nhìn nhau rồi chậm rãi rời khỏi phòng.

" thật sự sao, thiếu phu nhân là nam mà…" Lý Tùy chụm đầu với Lý Lạc nói.

" có lẽ thiếu phu nhân đã bắt ra hỉ mạch mới không tin tưởng mà phải tìm đại phu, còn sợ người biết" Lý Lạc chỉ rỏ lý lẽ, nói xong còn gật đầu.

" vậy giờ nên làm sao, tướng quân nhìn vậy chứ chắc là mừng lắm" hắn thấy rõ cái tay kia đặt trên bụng thiếu phu nhân còn run run đó.

" đi mua thuốc chứ sao, còn phải đi hỏi đại phu cần chú ý gì, chúng ta toàn nam nhân, sẽ không rành đâu" Lý Lạc xoè hai tay nói.

" có lý, vậy ngươi đi dặn tửu lâu chuẩn bị đồ ăn không dầu mỡ cho thiếu phu nhân, à đúng, người có thai không phải thích ăn chua sao, kiếm cái gì chua chua ấy, còn ta đi tìm đại phu" Lý Tùy nói vậy rồi đi luôn.

Lý Lạc nhìn cửa phòng rồi lắc nhẹ đầu đi tìm tửu nhị, xem ra ông trời cũng thương xót Đông gia.

Trong phòng,

Đông Xuyên cứ ngồi đờ như vậy mà sờ sờ bụng cậu, trong này thật sự có tiểu khỉ nhỏ sao?

Anh không phải không chấp nhận được việc nam nhân sinh con, này cũng giải thích được bình thường hắn bắn nhiều như vậy đều đi nơi nào, xem như cậu có thiên phú hơn người đi.

Anh đẩy nhẹ cậu vào bên trong, nằm xuống ôm cậu vào lòng, trân quý vô cùng, lâu lâu còn sẽ nhẹ nhàng mà xoa xoa bụng nhỏ vẫn còn bằng phẳng.

Định Hà Mặc đang mơ hồ ngủ thì cảm thấy có một bàn tay ấm nóng cứ lâu lâu lại xoa nhẹ bụng cậu, nhẹ đến khiến cậu phát ngứa, đôi mắt mở ra một cái khe nhìn xuống bụng mình, rồi ngước lên nhìn anh.