Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 81: Định quốc định cuộc - giấu diếm

" thái tử" Trần Chính nứt mắt nhào tới.

" Dự nhi!.. ngươi tên nghịch tử!" Định Hà Minh tỉnh lại lúc nào rút kiếm bên hông Định Hà Dự một phát xuyên tim Định Hà Lãng.

" phụ… khụ… khụ…" Định Hà Lãng cứng người tại chỗ, mũi kiếm chỉ cách Định Hà Dự một gang tay.

" khụ… khụ… ngươi còn gọi ta là phụ hoàng, tên nghịch tử ngươi hôm nay dù ta có chết cũng không cho ngươi ngồi lên cái ghế kia" ông ta không ngờ tam nhi tử của ông lại hạ độc mình, chút sức cuối cùng đâm cho hắn một nhát rồi ngã xuống người Định Hà Dự.

" ha… hả… khụ… khụ… đến cuối cùng… ông cũng chỉ yêu thương hắn…" Định Hà Lãng chết không nhắm mắt.

" phụ hoàng, phụ hoàng, người sao rồi, thái y, mau gọi thái y…" Đinh Hà Dự hoảng hốt lau máu cho ông nhưng Định Hà Minh trúng độc quá sâu, ông ta biết rõ mình đã hết thời gian, vội vàng cầm tay y nói.

" khụ… Dự nhi… nghe trẫm nói… khụ… khụ… " Định Hà Minh hết hơi ngắt quãng nói.

" hu hu phụ hoàng người đừng nói, người còn trẻ, còn có thể trị vì Định quốc trăm năm…" Định Hà Dự lắc đầu khóc nói.

" khụ… Dự nhi… trẫm biết ngươi không thích cái chỗ này… khụ… nhưng Dự nhi… ngoài ngươi thì chẳng còn ai nữa… trẫm giao nó cho ngươi… ngươi lương thiện sẽ không gϊếŧ đệ gϊếŧ muội… nhưng lúc nên gϊếŧ thì cần phải ngoan độc… khụ… khụ… biết chưa…" Định Hà Minh nói tới đó thì tắt thở.

Thái y vừa lăn vừa bò vào chỉ kịp thấy Hoàng đế để lại di ngôn rồi đi rồi, hắn quỳ xuống khóc lóc.

" phụ hoàng!!.." Định Hà Dự khóc như mưa.

" hoàng thượng…"

" hoàng thượng băng hà rồi…"

" Lân Vương đã bị hoàng đế một kiếm gϊếŧ chết"

Mạc Hồng quỳ trên đất đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, may mắn hắn là kêu hộ giá hoàng thượng mà vọt vào hoàng cung, may mắn hắn không gϊếŧ Tô Chính Dân.



Điện Thuận Dung,

" nương nương… Lân vương chết rồi" ma ma bên cạnh nhận được tin chạy vào báo cáo.

Thuận phi ngồi trên ghế không tin vào tai mình, hoảng hốt chạy tới nắm lấy tay ma ma thϊếp thân hỏi.

" ngươi nói gì… nói lại ta nghe" Thuận phi mặt mày trắng bệch hung ác bốp chặt tay ma ma hỏi.

" nương nương người bình tĩnh lại, Lân vương hạ độc hoàng thượng, muốn gϊếŧ luôn thái tử nên bị hoàng đế một kiếm gϊếŧ chết, hoàng thượng cũng chết rồi, nương nương…" ma ma kinh hoàng kể lại.

Thuận phi lúc này mặt không còn hột máu ngã ngồi trên đất, miệng lẫm bẫm chết rồi, chết hết rồi, rồi cười lên như điên như dại.

" ha ha ha ha ha chết rồi… chết cả rồi… ha ha ha…"



Bên kia Tô hoàng hậu cũng đã nhận được tin, nhưng bà lại điềm nhiên không có chút phản ứng thái quá làm, bà chỉ quỳ trên mặt đất, hướng về phía điện Sùng Chính mà bái lạy.



Định Hà Mặc không ngờ sự tình lại diễn ra như vậy, Định quốc đổi chủ cứ thế chiêu cáo thiên hạ.

Đông Xuyên ôm vậy nhỏ ngồi ngẩn ngơ ở kia, nhìn hoàng cung vang lên tiếng chuông báo tử của hoàng đế, chín tiếng liên tục báo cho cả đế đô biết tin.

Kinh thành liên tục vang lên tiếng khóc than cùng tiếng đầu gối chạm trên đất, hai người ngồi trên đỉnh chóp của Nhã Nguyệt lâu hầu như có thể thấy toàn cảnh kinh thành, còn có thể thấy hoàng cung bên kia ánh lửa bập bùng, không cháy nhưng còn hơn cháy.

Long Uyên cũng giống họ đứng trên đỉnh tửu lâu nhìn về hoàng cung, nhìn ai thì hắn không biết, tiền của Định Hà Lãng hắn nhận, nhưng lại không mang người vào cung, cứ như vậy hố chết hắn, có lẽ sau khi chết Định Hà Lãng cũng biết mình bị Long Uyên chơi, nhưng hắn thua thật sự là vì người từ nhỏ đến lớn hắn đều không thắng được kia, Định Hà Dự.

Định Hà Mặc vốn cũng không ngờ còn có một cố sự như vậy thúc đẩy cái chết của Định Hà Lãng, Định Hà Minh chết là nằm trong dự liệu của bọn họ rồi, cuối cùng hai người họ cũng không có nhúng tay bao nhiêu vào chuyện này nhưng nếu thiếu họ thì làm gì ra được kết cục này đây.

Cậu thở dài…

" sao vậy?" Đông Xuyên dùng áo choàng bao lại khỉ nhỏ, bên tai cậu thủ thỉ.

" không sao, chỉ là cảm thán chút thôi, chuyện này xem như kết thúc đi" cậu vòng tay ôm đầu anh nói, mắt vẫn nhìn hoàng cung.

" ừm…" Đông Xuyên siết chặt vòng ôm khỉ nhỏ.

Bọn họ đã nói rõ với Định Hà Dự, sau chuyện này sẽ rời khỏi đây, xem như họ chưa từng tới, cũng xem như hoàng thúc kia đã chết từ lâu, cậu chỉ là cô hồn dã quỷ trở lại đòi món nợ này thôi.



Sau ngày đó hai người đã sắp xếp để trở về Mặc quốc.

" ét ét" khỉ nhỏ ngồi trên đầu tiểu Hắc nhìn thấy hai người hôn nhau thì đưa tay che mắt, còn hơi hé ra.

Lạc Tùy hai người che miệng cười.

Định Hà Mặc bất đắc dĩ đẩy đẩy anh ra, giơ nắm đấm nhỏ về phía khỉ nhỏ.

" ét ét ét" khỉ nhỏ chẳng sợ cậu mà còn mặt xấu, sau đó nhảy lên ngọn cây gần nhất, phóng như bay về phía trước.

" haizz, Đông Xuyên huynh nói xem, nó là cái giống gì vậy, nhân tính như vậy, mũi còn thính như vậy đâu" cậu tựa vào anh hỏi.

" huynh không biết nữa nhưng tốt với đệ là được rồi" anh lẽ thẳng khí hùng mà nói.

" huynh thật biết nói, chúng ta sẽ về Mặc quốc luôn hay ở lại Nam Ninh" đúng vậy, Nam Ninh vẫn còn trong tay Mặc quốc, giờ hoàng cung Định quốc nội bộ còn xào xáo, đợi tân đế ổn định ngôi vua thì mới có thể đàm phán mới Mặc quốc.

" chúng ta về kinh đô Mặc quốc luôn" Đông Xuyên hơi nhíu mày nói, giọng điệu rất không vui.

Cậu nghe ra được nên quay lại nhìn anh.

Đông Xuyên chẳng nói gì, còn hơi né tránh.

" Lý Tùy" cậu nghiêm giọng quát.

Lý Tùy hơi nhìn tướng quân nhà mình một chút, lòng thở dài.

" thiếu phu nhân, lão hoàng đế muốn tướng quân cưới công chúa" Lý Tùy đành phải nói, thiếu phu nhân nghiêm túc lên cả tướng quân cũng phải sợ a.

" đã bao lâu?" giọng cậu lạnh lùng lên.

" đã 5 ngày" Lý Tùy run sợ nói.

" đưa ngựa" cậu nói.

Lý Tùy không nói một lời nhảy khỏi ngựa, thiếu phu nhân giận rồi.

" tiểu Mặc…" Đông Xuyên xiết chặt vòng tay.

" huynh xiết chết con huynh luôn đi!!" cậu trừng anh.

Đông Xuyên hoảng hốt buông cậu ra, Định Hà Mặc nhảy tót lên ngựa của Lý Tùy, cậu vậy mà cứ thế nhào tới, Đông Xuyên run sợ không thôi, tới lúc định thần thì người đã chạy mất.

Lạc Tùy nhìn anh thúc ngựa chạy theo mà thở dài, tướng quân bị gì vậy, thiếu phu nhân cũng thiệt giảo hoạt, vậy mà lừa tướng quân trong bụng cậu có tiểu thiếu gia, tướng quân còn tin, chết mất thôi.

Hai người một ngựa lững thững theo sau.

Định Hà Mặt phóng ngựa chạy như bay.

" tiểu Mặc chạy chậm thôi" Đông Xuyên nhìn mà muốn rớt tim.

" cho huynh giấu đệ, còn muốn giấu tới khi nào, động phòng với công chúa rồi mới nói sao" cậu tức điên lên quát lớn, vì thế thúc vào bụng ngựa một cái, con ngựa hoảng sợ lao ra như một mũi tên.

" a a a a…" cậu hoảng hồn vội ôm chặt cổ ngựa.

" tiểu Mặc!!!"

Đông Xuyên sợ thật rồi, anh vội đạp lên lưng ngựa phóng tới phía trước, khinh công như gió mà đạp đạp lên ngọn cây, nhanh chóng tiếp cận con ngựa đang hoảng loạn.

Anh bế lên cậu, nhảy khỏi ngựa, ổn định thân hình mà tiếp đất.

Cậu nắm chặt áo anh, cả người run lên, khóc thút thít.

" tiểu Mặc, đệ không sao chứ, đừng khóc, ta xin lỗi, huynh sẽ không lấy cô ta, đệ đừng khóc…" Đông Xuyên nhìn xem cậu có bị thương không lại thấy cậu mặt mũi tèm lem như con khỉ, khóc rắm rức lên, khiến anh đau lòng quá chừng.

" hức… hức… cô ta là công chúa…" cậu biết cũng có ngày này mà.

" công chúa thì sao, có là hoàng đế ta cũng không lấy, đừng khóc, nín ngoan" anh ôm mặt cậu lên hôn đi nước mắt giọt giọt mà rơi nơi khoé mắt cậu.

" hức… vậy sao huynh giấu đệ… hức…" cậu biết, anh có suy tính mới giấu cậu, nhưng mà cậu vẫn thật tức giận, giận anh không nói, giận mình làm liên lụy anh, cậu từ bao giờ trở nên như vậy đâu…