Định Hà Dự đối diện với đôi mắt sắc lạnh kia thì ngực hơi nhói lên, hít sâu gấp nói.
" ngươi muốn sao, ngươi đừng giúp hắn, ta… nếu ngươi muốn thì cứ ăn mấy lần tùy ngươi, chỉ cần ngươi đừng nhúng tay vào được không?" Định Hà Dự lắp bắp nói, hoàng thúc sẽ không để tam hoàng đệ đạt được mục đích, hắn nhảy vào cũng không thể xoay chuyển kết cục, có khi còn thoát không ra thân.
Định Hà Dự không rõ, anh đang vô tình mà nghĩ cho hắn, nhưng Long Uyên lại không nghe ra được ý tứ kia, hắn cười gằn nói.
" thái tử điện hạ thật có giá nhĩ, tuy ta cũng rất thích thân thể này nhưng chỉ sợ làm chết điện hạ rồi thì lấy người đâu mà kế thừa ngôi vị đây" Long Uyên kéo y vào lòng, đôi tay bóp mạnh cánh mông tròn trịa cong mẩy kia, cảm xúc tốt đẹp cũng không khiến hắn áp chế được lửa giận của chính mình.
" ưm… đau… xin ngươi" Định Hà Dự nhíu chặt mày, khuôn mặt trắng bệch còn không tha mà ngước mắt nhìn hắn.
" được, là ngươi nói, tới lúc đó đừng có cầu xin ta, nếu ta không thoả mãn cũng sẽ không theo ý ngươi đâu" hắn cười gằn ôm lên cơ thể nhỏ nhắn hơi gầy nhưng nơi cần thịt thì vẫn có thịt lên, tiến lại giường mạnh bạo nén người xuống, chưa nói gì đã áp người lên.
" a… "
…
Tiểu Lâm tử nhìn điện hạ nhà hắn cả người đau nhức nằm trên sàn đan mà nước mắt rơi không ngừng.
" điện hạ, hu hu xin lỗi người, người yên tâm, nô tài sẽ tìm được tên khốn kia, chém đầu phây thây hắn cho người" tiểu Lâm tử lau nước mắt muốn đứng lên.
Định Hà Dự vội vàng giữ lại hắn, cứ thế cử động cơ thể đã mất cảm giác của mình đến đau đớn, không kiềm được mà kêu lên.
" a… người đừng làm bậy, ngươi muốn cả triều đình đều biết sao" giọng nói khàn đến ghê người của anh khiến tiểu Lâm tử cứng đơ, rồi lại tiếp tục khóc lóc.
" vậy phải làm sao, điện hạ hu hu hu" tiểu Lâm tử cầm tay anh khóc lên.
Đinh Hà Dự chỉ lắc nhẹ đầu không nói nữa, cổ họng anh rất đau, anh bị người kia lăn qua lăn lại đến khi trăng muốn rơi xuống mới được buông tha cho, lúc đó anh đã thon thớt hít vào ít mà thở ra thì nhiều, nơi dưới thân rách nát chảy máu ướt cả mảng chăn nệm, cả người xanh tím rớn máu, môi bị cắn rách, hai khoả đậu trước ngực cũng bị cắn rách sưng đỏ đau nhức không thôi, toàn thân anh chẳng có chỗ nào nguyên vẹn, dù là lần đầu anh còn có thể hưởng thụ được một chút khoái hoạt, nhưng mấy canh giờ kia chỉ có đau và đau, nơi trái tim cũng đau.
Sau đó hắn đưa anh về tận tẩm điện của thái tử, khi tỉnh lại nhìn thấy tiểu Lâm tử, anh mới biết người kia vậy mà để tiểu Lâm tử lên xe ngựa trở lại hoàng cung, cả cung đều cho rằng Định Hà Dự đã về từ lâu, ai có ngờ…
Lắc nhẹ đầu đẩy ra những rối rắm trong lòng, anh cố lê tấm thân ngồi dậy, tiểu Lâm tử vội vàng đỡ anh dậy.
" điện hạ người đừng cử động" tiểu Lâm tử tái mặt động cũng phải thật cẩn thận mà đỡ anh dậy.
" ta muốn tắm, ngươi chuẩn bị đi" Định Hà Dự khàn giọng bảo.
…
Anh cố gắng cởi ra y phục hoa lệ có chút rách của mình, anh không dám để tiểu Lâm tử giúp, bởi vì cả người anh quá đáng sợ.
Mỗi động tác đều như muốn lăng trì, cuối cùng cũng ngã được vào nước ấm, dù các vết thương đau rát nhưng cơ thể mệt mỏi được nước ấm xoa dịu, khiến anh chìm xuống đáy thùng.
Định Hà Dự có hối hận không? anh vậy mà không hối hận, anh chỉ thêm hận thân phận của bản thân, hận cái lòng son này, còn hận cả lý trí yếu ớt chỉ một lần gần gũi chi thân đã thích người kia, trái tim đau đớn khiến anh gục mặt vào tay khóc lên, bởi vì sợ người nghe thấy mà rắm rức từng tiếng nghẹn ngào.
Tiểu Lâm tử lo lắng nên vẫn canh ở đó, nghe tiếng khóc của điện hạ thì hắn chỉ nghĩ điện hạ tức giận đến phát khóc, hắn nào biết…
…
Long Uyên lúc này cũng ngồi trong thùng tắm, khí tức cả người như muốn bạo động, hắn không rõ, chỉ là thượng một nam nhân đến thân tàn ma dại thôi, nhưng sao khi nhìn thấy thân thể không còn nguyên vẹn của người kia, hắn lại hận muốn tát chết mình.
Lúc đưa người về hắn còn cố chấp cho rằng bọn họ chỉ là giao dịch, nhưng lúc này đây, khi đã bình tĩnh lại, hắn cảm thấy tâm mình không ổn chút nào, nhớ tới y đau đớn cầu xin, nước mắt chảy trên gương mặt xinh đẹp như búp bê đã trắng bệnh, đôi môi bị hắn cắn rách còn bặm chặt lại vì nhẫn nhịn, không oán không hối mặc hắn làm càn, tại sao vậy…
Chỉ vì cái giao dịch kia sao, vì ngai vua sao, Long Uyên cười âm trầm.
Lục Niên ngoài cửa run sợ không thôi, hắn không rõ, không phải ôm mỹ nhân đi hưởng thụ thôi sao, tại sao trở về lại như bị tẩu hoả nhập ma vậy chứ.
…
Đế đô đầy sóng ngầm duy trì hơn một tháng cuối cùng cũng tới đỉnh điểm, Mạc Hồng lấy cớ Lân Vương không cam lòng làm một vị vương gia, muốn phát động chính biến mà dẫn binh vọt vào đế đô, tới cửa cung thì bị thị vệ giữ cửa chặn lại, thật ra là Tô thượng thư đã làm chủ cửa cung, muốn ngăn cản Mạc Hồng, nghe cái lý do chó má kia của hắn mà bật cười.
" Mạc Hồng, ngươi không thích cái lý do này dùng để đem binh vào hoàng cung là hợp lý sao?" Tô Chính Dân cất giọng nói lớn, thị vệ hoàng cung cũng cảnh giác lên, mũi giáo chĩa về phía Mạc Hồng.
" bổn tướng không có lý, vậy Tô thượng thư ngài đây lúc này có mặt tại cổng cung ngăn bổn tướng vào cung hộ giá là có lý ư?" huyết khí sa trường đập vào mặt làm Tô Chính Dân lùi về phía sau một bước.
Tô Chính Dân biết không thể giữ quá lâu, nhưng chẳng sợ không giữ được, chỉ có thể giữ càng lâu càng tốt.
" cửa cung đã đóng rồi, ta khuyên tướng quân nên đợi tới trời sáng hãy vào thì hơn" Tô Chính Dân không rõ trong cung sao rồi, nhưng dựa theo lời của điện hạ thì nếu ông không giữ được cứ rút lui, mặc kệ Mạc Hồng.
" nếu ngươi đã ngoan cố thì đừng trách bổn tướng, lên cho ta, hộ giá hoàng thượng" Mạc Hồng hô to rồi vọt tới.
…
Bên trong hoàng cung, trước tẩm điện của hoàng đế đã bị một đội cấm vệ quân cầm đầu là nhi tử của tể tướng Lữ Hồng, vốn tể tướng đã cấm hắn vào cung đêm nay, nhưng lại bị Lữ Hồng trói lại rồi vào cung giúp sức cho tỷ tỷ mình cùng cháu trai chính biến.
Lữ Hồng giống tỷ tỷ hắn Lữ Dung, nhờ có tỷ tỷ mà hắn mới có ngày hôm nay, hơn nữa nếu cháu trai lên ngôi, không phải Lữ gia sẽ được lợi nhất sao.
Nhưng hắn không rảnh mà nghĩ ngợi nữa rồi, phía xa thái tử điện hạ đã mang cấm vệ hoàng cung chạy tới, đang muốn vọt vào thì bên trong tẩm điện vang lên một tiếng khụ khụ của Định Hà Minh.
Định Hà Dự thất kinh, vội vàng bất chấp mà xông vào, Lữ Hồng không thể cản bị đội trưởng cấm vệ quân Trần Chính chém đứt tay.
Lúc này Mạc Hồng đột phá của cung đã vọt vào cách đó không xa, thấy đám lớn cấm vệ quân thì hết hồn, thầm than đại sự không ổn, không phải nói cấm vệ quân bị giải quyết sao, Mạc Hồng nhanh chóng suy nghĩ, hô to vọt tới.
" hộ giá hoàng thượng"
" Định Hà Lãng ngươi điên rồi sao?" Định Hà Dự đỡ lên Định Hà Minh miệng mồm đầy máu, có vẻ đã trúng độc.
" sao ngươi ở đây… cấm vệ quân…" Định Hà Lãng vừa nói đã thấy Trần Chính vọt vào, hắn không kịp nghĩ gì, vội rút kiếm hét lên.
" nếu ngươi đã ở đây thì tiễn ngươi đi luôn" Định Hà Lãng như lên cơn điên bất chấp tất cả mà đâm kiếm về phía Định Hà Dự.