Long Uyên biết Thanh Lan, Nhã Nguyệt Lâu ở nơi của hắn cũng có một cái, không ai biết sau màn của nó là ai, chỉ biết thế lực rất lớn, cả Hạ Hầu Minh là nhi tử của Lại bộ thương thư đương triều cũng không dám làm càn mà chỉ có thể vắt chân lên cổ chạy.
Hắn cũng đã từng điều tra nhưng điều không có chút manh mối nào, lần này tới Định quốc hắn cũng định xem xét một chút thế lực bí ẩn này, không ngờ lại được nhìn thấy Thanh Lan tiếp đón khách, Thanh Lan là ai, vậy người trong nhã gian kia càng không tầm thường, có khi lại là chủ tử phía sau của Nhã Nguyệt Lâu cũng nên.
Đông Xuyên đối với tầm mắt chăm chú phía đối diện rất giống người lúc sáng cũng không để ý lắm, khỉ nhỏ còn đang hai mắt toả sáng mà nhìn Thanh Lan, Đông đại tướng quân tỏ vẻ anh không thích.
" ai… huynh làm gì?" cậu la lên, cũng kêu gọi sự chú ý của Thanh Lan và nhã gian đối diện.
Người đối diện đối với thanh âm thiếu niên ngọt nhẹ tỏ vẻ hứng thú đến mức Lục Niên ngồi kế bên cũng bũa môi khinh thường.
Còn Thanh Lan tận mắt nhìn thấy chủ tử ôm thiếu phu nhân trong lòng, chẳng quan tâm ai mà hôn lên môi nhỏ.
" ưm… ha…" cậu đập bộp bộp vào vai anh cũng không đau ngứa anh chút nào, cứ thế bị anh hôn đến xụi lơ.
Lý Tùy và Lý Lạc vào thời điểm anh bế cậu lên đã quay lưng, còn ép chặt thính lực, nhưng Thanh Lan đâu có kịp làm gì, cứ thế nhìn thiếu niên bị chủ tử hôn đến xụi lơ, khuôn mặt nhỏ vốn đã xinh đẹp lạ thường nay càng thêm ướŧ áŧ, đến lúc cuối mới kịp quay lưng đi, nào còn dáng vẻ thanh xương băng lãnh như lúc nãy.
" huynh làm cái chi?" cậu tức giận trừng lên đôi mắt hoa đào hơi đỏ.
" hừ" Đông Xuyên chỉ ôm cậu chứ không nói.
" không nói? vậy huynh ra đường ngủ đi" dám không trả lời.
Đông Xuyên đơ một chút rồi cất giọng yểu xìu.
" không nhìn nàng ta, nhìn huynh này" anh bá đạo tuyên bố.
Định Hà tiểu Mặc ngây ngốc một lúc lâu, rồi âm thanh như chuông mà vang lên.
" ha ha ha… huynh… ha ha… ui chao… cười chết mất… ha ha… sao huynh đáng yêu quá vậy… ha ha…" cậu vừa cười vừa ôm mặt anh lên hôn chụt chụt không ngừng, hôn đến anh cũng ngứa ngáy theo.
Lý Tùy Và Lý Lạc kiềm nén đến run rẩy, Thanh Lan cũng nhịn thật vất vả.
Còn Long Uyên bên kia tuy không thấy nhưng nghe được rõ ràng, trái tim thủy tinh phong lưu vỡ nát, hắn tuy là thích nam nhân nhưng sẽ không giành nam nhân của người khác, thôi kệ, không có người này thì còn có một mỹ nhân nữa đang đợi hắn đến chinh phục, hớ hớ.
…
Định Hà Dự đang luyện chữ thì đánh cái hắt xì, ngẩn người nhìn bức tranh chữ sắp ra lò nay vẫy đầy vết mực, thầm than hỏng mất rồi.
Hoàng hậu nương nương tới.
" Dự nhi" Tô hoàng hậu dịu dàng đi tới chỗ hắn.
" mẫu hậu, sao người đến đây?" Định Hà Dự vội đặt bút xuống, đón lấy đỡ bà ngồi xuống.
Tô Mộc Lăng năm nay đã 38 tuổi, đại hoàng tử năm nay chỉ mới 22, sau đó bà tiếp tục sinh thêm tứ hoàng tử cùng nhị công chúa, dù vậy bà vẫn trông như chỉ mới 20, làn da ánh nhuận như nước, cặp mắt thụy phượng kia có thể hút hồn bao nhiêu người nhìn vào nó, bà được xem là thê tử kết tóc của hoàng đế Định quốc khi ông ta còn là thái tử.
Định quốc hoàng đế rất thương người vợ này, nhưng cố tình Thuận phi sinh tam hoàng tử chỉ sau Tô hoàng hậu có một năm, nên lòng nhiệt thành với tình yêu trong nhà đế vương của bà cũng giảm xuống đáy cốc, từ đó bà chỉ quan tâm tới nhi tử nữ nhi của mình, đối với hoàng đế chỉ còn tình nghĩa phu thê, không mặn không nhạt, dù sau này bà vẫn sinh cho Định Hà Minh thêm một hoàng tử và một công chúa.
" con có tâm sự sao?" Tô hoàng hậu nhìn bức tranh chữ trước mặt rồi nói.
Tô Mộc Lăng năm xưa là một kỳ nữ, bà hiền thực lại mạnh mẽ, xinh đẹp không nói, đôi phượng thụy kia đã khiến bao thế gia tài tuấn đạp đổ cửa nhà để cầu thân, cha bà là hộ bộ thượng thư Tô Chinh.
" không có thưa mẫu hậu, chỉ là lâu ngày không luyện, tự nhiên có hứng thú mà thôi" Định Hà Dự ngồi bên cạnh bà nhẹ nhàng nói.
Tô hoàng hậu thở dài, con bà bà rõ nhất, nó không có khí phách của nhà đế vương, lại điềm đạm lương thiện, nhưng số phận đã đẩy nó lên con đường này, không đi sẽ chết rất thảm khốc.
" Dự nhi, nếu con không phải hoàng tử thì tốt rồi" Tô hoàng hậu vuốt nhi tử buồn bã nói.
" mẫu hậu, nhi tử hiểu rõ, dù con không tranh cũng không tránh khỏi cuộc chiến ngai vàng này, chưa kể con còn có người, có tứ đệ và muội muội, con không thể nhường, cùng lắm con giành rồi để lại cho tứ đệ" Định Hà Dự khuôn mặt như thiếu niên mới lớn nhưng lời nói ra lại thấu hiểu như vậy.
" Dự nhi của ta… vậy con nói cho ta nghe, con đang nghĩ gì mà nét bút lại mông lung như vậy" Tô hoàng hậu liếc nhìn bức tranh chữ mà hỏi.
" mẫu hậu, hôm nay ở ngoài phố con nhìn thấy một người thiếu niên… rất giống đại công chúa" Định Hà Dự do dự chút rồi cũng nói ra.
" con nói… là thiếu niên, mà không phải đại công chúa giả nam à?" Tô hoàng hậu kinh nghi hỏi lại.
" đúng vậy thưa mẫu hậu, vốn dĩ con cũng nghĩ như người, nhưng thật sự không phải, người thiếu niên đó trong như bầu trời, đôi mắt hoa đào đen như mặc ngọc lại không chút tạp vật, vui vẻ nhảy nhót trên đường" Định Hà Dự miên man nhớ lại, không để ý mẫu hậu của mình đang thất kinh, ánh mắt hoảng hốt như nhớ đến điều gì…
…
Cuối cùng hai người quyết định ở lại Nhã Nguyệt Lâu.
Nhã Nguyệt Lâu có bảy tầng, nhìn khắp đế đô thì nó là cao nhất, ba tầng dưới là khu tiếp khách cho những người muốn xem ca múa trên khán đài giữa đại sảnh hoặc là thích không gian náo nhiệt, tầng thứ bốn là nhã gian kín, dành cho người không thích náo nhiệt hoặc muốn bàn chuyện không muốn người nghe, tầng 5 6 là nơi ở của các nữ tử, tầng 7 là chỗ ở của Thanh Lan, và họ cũng được an bài tại đây, vì tránh cho quấy rầy hai chủ tử nên phòng của Thanh Lan ở phía Bắc, còn của hai người ở phía Nam, lỡ có phát ra âm thanh quá to thì cũng không đến mức xấu hổ…
" Đông Xuyên, đệ ngứa lưng" cậu ngồi trong thùng gỗ to, hai tay vắt trên thành bồn, cái lưng trắng nõn trườn dài ra, mặc phát nhiễm nước uốn lượn dọc theo sống lưng, nước chỉ tới ngực cậu, hai cánh mông căng tròn vì tư thế mà vểnh rộng ra, u cốc hồng hào ẩn hiện, đôi mắt khép hờ vì được tắm rửa mà mị hoặc.
Đông Xuyên nhìn cảnh đẹp bày ra trước mắt, không nói cậu có phải ngứa thật hay là phát tình, trước ăn cái đã tính sau.
Định Hà tiểu Mặc đang lơ mơ thì nghe thấy âm thanh cởi y phục, đôi mắt hoa đào sửng sốt mở to ra, nhìn thân hình cậu mê đắm mỗi đêm đều sờ đều ôm ngủ hiện ra từng chút một mà mê mang, chuyện gì đây?
Không phải cậu kêu anh chà lưng cho cậu sao? anh cởi y phục sạch bách như thế làm gì a…
Chưa kịp đưa tay giả bộ che mặt đã nghe bùm một tiếng, nước văng tứ tung ra sàn nhà, đôi tay rắn chắc chạy lên eo thon mướt rượt của cậu mà kéo về phía sau, ngồi hẳn lên bụng dưới của anh, tiểu Đông Xuyên đã cứng rắn kẹp giữa hai chân cậu, còn ma sát với tiểu Mặc Mặc đang ỉu xìu đến hơi cứng lên, ngón tay có vết chai bởi vì cầm kiếm cũng chuẩn xác mà chụp lấy hai khoả thù du đã được thấm nước đến mền mại hông hào mà xoa nắn lên, vừa chà vừa kéo, môi mỏng ngậm lấy dái tai non mềm là day mà cắn, cậu choáng váng đến mềm người trước một loạt hành động nhanh độc chuẩn của anh, ngoài y a rêи ɾỉ cũng chẳng làm đc gì nữa, cơ thể này bị anh tôi luyện đến mẫn cảm, sờ chỗ nào cũng ngứa ngáy đòi yêu thương.
" ưm… h…um… nhẹ… nhẹ… thôi… ưm… a… huynh… cắn đệ… úm…" cậu bị anh cắn một cái vào bả vai mà hoảng hồn, sao nay anh mạnh bạo vậy.