" ai bảo đệ mê người như vậy… còn có… tới nay mà cái nơi này còn chưa có tiểu khỉ nhỏ đâu… phải phạt…" Đông Xuyên lẽ thắng khí hùng mà trừng phạt khỉ nhỏ hư đốn.
Cậu nghe mà mắt trợn trắng, nhưng chịu không nổi anh hết mυ'ŧ lại cắn trên tấm lưng trần, từ đau tới ngứa ngấy.
" ưm… huy…nh… không… nói… lý… mà… a… ngứa quá… đừng cắn … nữa… a… huynh… a…"
Hai ngón tay nhanh chóng chui vào u cốc ấm nóng, cào cấu lên.
" ngứa chỗ này a… được… huynh gãi cho đệ… dục tiên… dục tử… luôn… mau chóng sinh tiểu khỉ con cho huynh…"
Đông đại tướng quân biến thân, nhanh chóng đưa vào ba rồi bốn ngón tay, một tay còn cầm lấy hai tiểu tử kích thước không đồng nhất cùng một chỗ mà tuốt lộng lên, sóc đến mức tiểu Mặc Mặc muốn bắn.
" a… á… nhanh quá… á… đệ r…a… mất… a… ứ… đừng… a chậm… á… á… â…n… ân… "
Hai tay nâng lên mông nhỏ, cự long tìm được động tiên mê người nhanh chóng vọt vào, một khắc không ngừng mà đâm chọt.
" ừm… chặt quá… mau thả lỏng ra cho huynh vào… tiểu Mặc ngoan…"
Cậu nào nghe anh nói bậy, cậu bị anh vọt vào bất ngờ mà quên cả bắn, toàn thân căng chặt, ú ớ chỉ biết rêи ɾỉ trước thế công của anh, nhưng sao mà chịu nổi anh lắc hông đã thành thần rồi chứ.
" úm… đừng… mà… muốn… chết… á… á… chịu… không nổi… ứ… a…"
Tiểu Mặc Mặc cuối cùng cũng bắn ra, vì bắn quá mạnh mà vọt thẳng lên mặt cậu, chất dịch sền sệt nhỏ giọt xuống cằm nhỏ, nhiễu lên hai khoả đậu, trong d.âm m.ĩ đến tột cùng…
" a… từ…ứ… ứ… sâu… quá… a… s…âu… qu…á… Đông Xuyên… trướng… quá… đừng… vào… a…"
Đông Xuyên chẳng cho cậu nghỉ ngơi, xoay người cậu đối diện với chính mình, dưới thân điên cuồng mà cày nát động nhỏ, nhanh chóng vọt vào nơi yêu thích, mặc cho miệng nhỏ phun nước ra cũng vẫn vận lực mà đỉnh lộng.
" hừ… ân… nói huynh… nghe… có… chịu… sinh tiểu khỉ nhỏ… cho huynh… không…" anh thì thầm bên tai cậu, lòng ngực áp sát vào nhau, hai bàn tay rộng lớn cầm lấy hai cánh mông trơn mượt mà nhấp lên nhấp xuống.
" á… á… nhanh… quá… nhanh… ứm… " tiểu Mặc chẳng biết gì nữa, điên cuồng lắc đầu.
" không nói… huynh làm chết đệ… giã nát cái lỗ nhỏ này luôn…" anh đánh bốp một cái vào mông cậu, ngón tay còn xẹt qua miệng nhỏ đang cắn chặt cự long, khiến cậu run lên.
" sinh… sinh… cho… huynh… a… a… " giống như bị doạ sợ mà liên tục gật đầu, còn đưa đôi môi ngọt ngào lên lấy lòng anh, hai tay choàng qua cổ anh, bên dưới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới tự nhấp theo từng cái đỉnh lộng của anh, khiến Đông Xuyên nhìn mà đỏ mắt lên, càng thêm ra sức mà cày cấy.
" a… á… sao… la…ị… to h…ơn… rồi… á… chứa… không… nổi… úm… hư… mất… a…"
Cự long bỗng phình to hơn, tiểu Đông Xuyên chạy nhanh hơn trăm lần rồi vã thẳng vào nơi sâu nhất bị anh đâm liên tục phun nước, phóng thích con đàn cháu đống của mình ra, phóng liên tục mấy lần mới bắn hết, nhưng cự long lại không xẹp xuống quá nhiều, cứ thế chặn đứng cái nơi đã chứa không nổi khiến bụng cậu căng như được nhét một quả bóng nhỏ, anh nhìn mà thoả mãn vô cùng, vuốt nhẹ lưng tiểu nhân nhi đã bắn ba lần, mệt lã treo trên vai anh, miệng còn lảm nhảm cái gì.
" sinh… nhiêu… đây đủ sinh một đội bóng… cho huynh luôn…" sau đó ngủ mất.
Đông Xuyên bật cười, dù không rõ đội bóng mà cậu nói là cái gì, nhưng chắc là nhiều lắm, bởi vậy mà Đông đòi sinh Xuyên tốt bụng lau khô cả hai, mang cậu rời khỏi thùng nước đã lạnh từ lâu, nếu không phải anh dùng nội lực làm nóng trở lại thì khỉ nhỏ có khi sẽ bệnh mất.
Trong cả quá trình cự long bên trong chả xê dịch chút nào, quyết tâm không để rơi ra dù là một chút con cháu nào của mình, trần trụi mà trở lại giường êm, giữ nguyên tư thế để cậu nằm úp sấp trên người mình, nhắm mắt, một tay đặt trên mông cậu mà xoa xoa, tay ở trên lưng mà vuốt ve, trân quý.
Đương lúc Lạc Tùy nghĩ rằng đêm nay đã xong thì…
" á… ừm… đệ… mệt… huynh… á… tha… đệ… đi…"
Đông Xuyên nằm nữa canh giờ cảm thấy bụng cậu đã hơi xẹp xuống thì bắt đầu thúc hông.
" huynh… chưa có no, đệ có làm gì đâu mà mệt… nằm đó huynh làm hết cho… an tâm mà chuẩn bị sinh con cho huynh đi… "
…
Một đêm tới lúc mặt trời đã hiện lên trên đỉnh chóp Nhã Nguyệt Lâu thì tiếng động mới hoàn toàn biếng mất, cả đêm ông trăng cũng không dám ló dạng.
Thanh Lan muốn tới hỏi nên đem đồ ăn sáng lên không thì vừa đi được nữa tầng đã thấy Lạc Tùy hai người ngã lưng ngồi ngay cầu thang đi lên tầng này, cô đơ người…
Vội vàng lay động hai người mất cảnh giác này.
" ai…" Lý Lạc giật mình tính bóp cổ Thanh Lan thì nhận ra nàng nên thôi, lại tiếp tục dựa lưng vào tường, bộ dạng như quả bóng bị xì hơi.
" Thanh Lan cô nương trở về đi, chủ tử mới ngủ thôi" Lý Tùy hiểu rõ mà đuổi cô về.
" … mới ngủ!!!" Thanh Lan ngớ ngẩn vội vàng bịt miệng mình.
Đối với hai cái trừng mắt lắc đầu không thôi, tỏ vẻ sẽ không làm ồn, lủi thủi trở về phòng mình, ổn định trái tim đập bình bịch, thầm nghĩ, chủ tử ác quá, thiếu phu nhân có bị làm chết không…
…
Cậu không bị làm chết… nhưng bị làm rách da chút xíu… được anh bôi thuốc mà xít xoa đập bộp bộp vào người anh.
" huynh đáng chết… huynh xấu xa… huynh cầm thú… huynh t.inh tr.ùng lên não… huynh… úm …"
Đông Xuyên đang bôi thuốc lỡ tay chà phải điểm mẫn cảm của cậu, anh tỏ vẻ vô tội, do đệ nằm không yên, không phải huynh.
Định Hà tiểu Mặc nằm xịu lơ mà nghĩ, số cậu khổ quá hu hu…
Đông Xuyên nhìn con khỉ nhỏ buồn bã ỉu xìu thì buồn cười, đưa tay còn lại vuốt vuốt cái đầu tóc rối bời của cậu.
…
Nằm trên giường được anh hầu hạ hai ngày mới đi đứng bình thường, dự định phải đi chơi để bù đắp lại hai ngày này, nhưng còn chưa kịp đi đâu thì Lý Cầm nhượng Thanh Lan mang tới một tin tức chấn động kinh người.
" này… này… thật sự sao…" cậu cầm tờ giấy nhỏ mà run run, hai mắt như con nai ngơ ngác nhìn Đông Xuyên.
Đông Xuyên cũng giật mình nhưng nhìn khỉ nhỏ như vậy cũng thấy mắc cười.
" huynh nói đi chứ" cậu chu ra môi nhỏ đẩy nhẹ anh một cái.
" này là Lý Cầm điều tra được, hắn cũng nói đứa bé lúc đó đã bị Định Hà hoàng đế thủ tiêu rồi" anh trầm trầm nói.
" nhưng đệ rất giống cô công chúa kia…" cậu đập anh một cái.
" là cô ta giống đệ" anh sửa lại.
" được được, là cô ta giống đệ, vậy ý huynh là huynh thừa nhận đệ là đứa bé năm xưa?" cậu bắt ngay ý anh.
" tuổi của đệ cũng phù hợp" Đông Xuyên cũng không thể chối cãi.
Định Hà Mặc ngay đơ.
Lý Tùy Lý Lạc cũng đơ, họ vốn nào có đọc tin tức trên kia, nhưng nghe hai người nói chuyện mà cũng lên lên xuống xuống theo, cuối cùng là chuyện gì vậy, Thanh Lan đứng bên cạnh cũng không hiểu.
" đệ…" Đông Xuyên thấy cậu ngồi một cục, sợ cậu không tiếp nhận được nên gọi thử, nhưng đôi mắt kia nào có giống như anh nghĩ.
Đúng vậy, là anh nghĩ nhiều, dù cậu là con trai tiên hoàng thì trong nhận định của cả triều đình Định quốc thì tiên hoàng chỉ có một người con, dù bản thân hoàng đế cũng rõ ràng đứa trẻ kia đã chết, ng biết chuyện đều chết, nếu còn đứa bé kia thì 20 năm nay nó sống sao.
Cậu rất rõ ràng mình từ đâu ra, phải chăng đây chỉ là trùng hợp, là một trò đùa của số phận, muốn cậu trả thù cho đứa bé kia sao, để lão hoàng đế kia đêm ngủ không được mà gào khóc hối hận, nói gì thì cậu không thể là con trai tiên hoàng.
" ba người ra ngoài đi, Thanh Lan nhớ chú ý động tỉnh của hoàng cung giùm ta" Lý Cầm vốn không có tra được, nhưng cậu vừa đến Định quốc không lâu thì lại tra được, nếu nói không phải có người nhớ đến cậu thì chuyện này sẽ không lòi ra đâu, cần phải cẩn thận hơn.