Kinh thành,
Định Hà Dự ngồi trên lầu một tửu lâu nhìn ra đường phố ngẩn người.
" công tử, người sao vậy?" tiểu Lâm tử ngồi bên cạnh rót vừa rót trà vừa bóc đậu phỏng bỏ đầy cái đĩa trước mặt hắn.
Định Hà Dự lắc đầu không nói, đương lúc muốn đứng dậy rời đi thì mắt thụy phượng mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang tung tăng trên đường phố.
" tiểu Lâm tử ngươi xem, kia có phải đại hoàng muội của ta không?" Định Hà Dự không chắc chắn kéo tiểu Lâm tử một cái.
Tiểu Lâm tử nhìn theo hướng anh chỉ, vừa hay đúng lúc Định Hà Mặc quay mặt về hướng bọn họ.
" đúng là rất giống, nhưng đại công chúa không có hoạt bát như vậy đâu, hơn nữa… người xem, người đó mặc nam trang a" tiểu Lâm tử nhìn kỹ thì đúng là nam tử.
" thật không, có người giống hoàng muội của ta đến vậy sao?" Định Hà Dự nhíu lại đôi mày mỏng trên cặp thụy phượng kia, vẻ xinh đẹp phong tình khác lạ, hoàn toàn không giống ở một nam nhân nên có.
Ở góc độ Định Hà Dự không thấy có hai nam nhân cũng nhìn hắn.
Đông Xuyên nhìn Định Hà Dự một chút rồi liếc mắt qua bên trái một cái rồi thôi, tiếp tục chăm chú nhìn khỉ nhỏ chạy chỗ này chạy chỗ kia, vui như mở hội.
Long Uyên có chút thú vị nhìn Định Hà Dự đang ngây ngốc thì bị một cái liếc mắt sắt lạnh lia tới, cả người căng cứng, nhưng không đợi hắn nhìn thì chẳng còn thấy gì nữa, nhíu lại đôi mắt hoa đào đa tình, thầm nghĩ, vũng nước nơi này lớn như vậy sao, còn có cao thủ hắn không phát hiện ẩn hình, có vẻ nên hành sự cẩn thận thì hơn, bên kia nếu hợp tác không được thì rút sớm, nước quá sâu sẽ không dễ bắt cá, còn có nguy cơ chết đuối.
Người trên tửu lâu kia là Đại hoàng tử Định quốc đi, không ngờ lại là một tiểu đáng yêu, nếu được quay qua giúp hắn lấy lãi cũng được đó, người làm ăn nên co được duỗi được, hoàng đế Định quốc ai ngồi cũng chẳng ảnh hưởng nhiều tới bọn hắn, đôi khi làm việc cũng phải xem tâm tình mà.
Lục Niên nhìn công tử nhà mình vừa nhìn nam nhân vừa cười bí hiểm như vậy cũng thở dài, sao hắn lại có một chủ tử như vẫy, nữ không ăn lại cứ thích ăn nam.
…
Bước đệm nhỏ này cả hai người họ Định Hà đều không hay biết, một người trở lại hoàng cung, một người xông xáo cả ngày mệt lã nằm trên lưng phu quân nhà mình nghỉ ngơi, nhìn hồ nước lớn bên cạnh mà cảm thán, non nước giang nam chắc cũng chỉ như này.
Kinh đô về đêm càng thêm náo nhiệt, Lý Tùy thuê một chiếc thuyền thả xuôi dòng, cậu nằm trên đùi anh, nghe tiếng sáo của nữ tử của Nhã Nguyệt Lâu mà thầm khen, hay như vậy, lại đi bán nghệ bán thân, thật tiếc.
" Đông Xuyên, Lý Cầm không phải là quản lý thanh lâu sao, ở đây có không, đệ còn chưa đi thanh lâu bao giờ đâu" cậu ngước mắt nhìn anh.
Đông Xuyên nhíu hạ mày, nhìn khỉ nhỏ nằm trên đùi anh, hai mắt mở to đầy tò mò, có vẻ thật sự muốn đi thử.
" công tử, cái thanh lâu bên bờ kia là của chúng ta" Lý Lạc ngồi ở cuối thuyền truyền âm cho anh.
" được" anh nói với cậu.
" huynh đồng ý á, nhưng đệ sợ huynh lại mê đắm người khác mất" cậu lắc đầu như trống bổi, chẳng biết là có đi hay không đi nữa.
" nhìn đệ như vầy, ai dám sáp lại gần huynh" anh nói thầm bên tai cậu.
" huynh còn nhắc, đệ có muốn mặc nữ trang đâu chứ, tại không có đồ thôi, bởi vì lần đó mà đệ bắt sư phụ mua y phục cho đệ đó, giờ còn không được mặc…" nhắc tới sư phụ giọng cậu yếu xìu.
" đi, Lý Lạc" anh không muốn cậu nghĩ nữa, cho thuyền dời về thanh lâu, dù sao cũng chẳng sợ ai quấy phá.
…
Nhã Nguyệt Lâu là thanh lâu lớn nhất hoàng thành, cô nương đẹp nhất, đánh đàn hay nhất, phục vụ tốt nhất thì phải tới đây. Nơi này tiếp đón rất nhiều công tử thế gia, lão gia vụиɠ ŧяộʍ ra ngoài, nó còn có nhã gian cho đám tôn quý hội hợp, đây có thể xem là thanh lâu cùng tửu lâu kết hợp, tình báo của Định quốc tuồn ra từ đây nhiều nhất, nên người quản lý của nơi này cũng biết chủ nhân phía sau là ai, nhìn thấy anh, cô cũng giật mình, nhưng nhanh chóng làm như không biết, để một cô nương nhanh nhẹn dẫn họ vào nhã gian gần sảnh chính phía trên lầu ba, ngồi đây có thể thấy bên dưới, nhưng bên dưới lại không thấy được.
Cậu vừa bước vào đã nghe mùi hương khí đập vào mặt, nhưng không nồng như cậu vẫn tưởng, mà nhẹ nhàng thanh tao hơn, các cô nương cũng rất có ít người ăn mặc nóng bỏng, nhìn chung không giống nữ tử thanh lâu, mà giống tiểu thư khuê các hơn.
" nơi này thật không giống thanh lâu" cậu ghé miệng vào ly trà anh đưa tới, bộ dạng giống như đã quen được anh hầu hạ như vậy rồi.
Nhưng Thanh Lan lại không có quen, nàng ta chưa từng nhìn thấy một chủ tử như thế này, còn người thiếu niên đó… chắc là thiếu phu nhân đi, coi bộ tin đồn không có sai, chủ tử rất thương thiếu phu nhân.
" thiếu phu nhân đã từng đi thanh lâu ở nơi khác chưa?" Thanh Lan lên tiếng hỏi, rất ra dáng bà chủ thanh lâu.
Cậu nghe tiếng cô nương mềm mại thì quay đầu nhìn.
" chủ tử, thiếu phu nhân, Thanh Lan là người phụ trách ở đế đô Định quốc" nàng nhún người rồi nói.
" ta đã xem trong sách" cậu thành thật nói.
" thiếu phu nhân nói không sai, Nhã Nguyệt Lâu đúng là không giống bình thường, các cô nương có thể tự do bán thân nếu muốn" Thanh Lan trả lời câu hỏi đầu tiên của cậu.
" Thanh Lan cô nương ngồi đi" cậu chỉ cái ghế đối diện.
Thanh Lan thấy anh không nói gì thì ngồi xuống.
" tạ thiếu phu nhân" chủ tử rõ ràng là dung túng thiếu phu nhân.
" nếu vậy không phải sẽ bị chèn ép sao?" cậu lại hỏi.
" thiếu phu nhân nói phải, nhưng họ chèn ép không nổi" Thanh Lan tự tin nói.
" Thanh Lan cô nương thật tài giỏi" cậu khen thật, khoé môi còn hơi cong lên.
" thiếu phu nhân quá khen, hai vị định ở đế đô bao lâu, Thanh Lan sẽ cho người sắp xếp chỗ ở cho hai vị chủ tử" Thanh Lan nhún người nhận cái khen của cậu, cô không khách khí vì cô đã dành cả tâm huyết cho nơi này.
" đệ muốn ở bao lâu…" Đông Xuyên còn chưa hỏi xong đã có một giọng nói ngã ngớn chen vào.
" ai ui, ai mà để bà chủ Thanh Lan trực tiếp ra mặt tiếp đón, còn bồi bàn thế này" Hạ Hầu Minh tay ôm một cô nương, cả người đầy mùi rượu sát tới gần bàn của họ, vốn là nhã gian hắn không được vào, nhưng cứ cố tình đi vào.
" Hạ Hầu công tử, mời ngài ra ngoài cho, nếu không đừng trách Thanh Lan ném ngài ra" Thanh Lan đứng lên chặn đường Hạ Hầu Minh, một chút khúm núm cũng không có.
Cùng lời Thanh Lan nói ra là 2 đại hán cao to khí thế bá đạo xuất hiện, chắn trước mặt Thanh Lan, hung thần sát khí nhìn Hạ Hầu Minh.
Hạ Hầu Minh bị khí tức huyết sát đập vào mạnh đến tỉnh cả rượu, chưa kịp nhìn thấy ai đang ở bên trong nhã gian đã vội vàng buông cô nương kia ra chạy trối chết.
" Thanh Lan tỷ… ta xin lỗi… ta không nghĩ hắn lại xông vào" Tuệ Đào run rẩy nói, không dám nhìn Thanh Lan.
" tìm Kim ma ma lãnh phạt đi" Thanh Lan lạnh lùng đưa ra phán quyết.
Tuệ Đào biết tránh không khỏi nên ủ rủ đi ra cùng hai đại hán, nhưng hai đại hán không đi theo nàng mà đứng trước cửa phòng nhã gian mà canh.
Phía đối diện nhã gian của bọn họ, Long Uyên xem đến hứng thú đầy mình, hắn muốn nhìn thấy người bên trong nhưng không thể, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói dựa vào nhĩ lực của người tập võ.