" Hàn đại phu thật uyên bác, đơn thuốc này chữa bệnh lỡ loét, tiêu viêm tiêu sưng, giải độc, bổ khí, những gì thiếu phu nhân dặn dò cũng thật trọng tâm, nếu Định quốc có cái này chắc cũng không khốn đốn như vậy"một đại phu tấm tắc nói.
" được rồi, tình hình cũng không nguy cấp nhưng chuẩn bị càng sớm càng có lợi cho quân ta, nhờ cậy các vị" Đông Xuyên chấp tay nói.
" tướng quân nói quá lời, chúng ta đi làm ngay, cáo lui" ba đại phu khom lưng chào anh rồi đi ra.
Đông Xuyên ngồi trong trướng rộng chỉ còn một mình, tự nhiên thấy nhớ khỉ nhỏ vô cùng, anh đem lưỡi đao ra nhìn, cùng mới một mảnh vải đầy chữ viết màu đen lạ kỳ mà sau này anh mới biết là viết bằng than.
Tiểu Mặc, đợi anh, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, đệ phải giữ gìn bản thân.
…
Khi cậu nhìn thấy khỉ nhỏ là lúc nào đâu?
Lý Lạc vừa rời đi không bao lâu thì một đám thôn dân trong làng ùa tới, đập cửa liên hồi, la ó không. ngừng muốn đuổi hai cha con Trần đại thúc đi.
" tại các ngươi, mau cút xa bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu, đừng tai hại thôn làng chúng ta"
" trượng phu ta bệnh rồi… hu… hu… sau này ta biết sống sao, tiểu Sinh biết sống sao…"
" đáng lẽ chúng ta nên đuổi họ đi sớm hơn, chứa chấp chi bọn lang sói"
" con ta chết rồi… con dâu cũng đàn đúm với nam nhân khác… ta sống còn gì ý nghĩa"
Cậu nghe mà nhíu chặt mày, dám dân này điên rồi sao, Lý Lạc vừa mới đi mà họ đã tới, khéo vậy sao.
Người bên ngoài thấy cửa vẫn đóng chặt thì hai mặt nhìn nhau rồi hiểm ác gật đầu.
" đốt chết họ, dù sao họ cũng chết, để lại chỉ gây hại cho thôn chúng ta, thứ xui xẻo"
" đốt chết họ"
" đốt chết họ"
Sau đó họ còn thật sự đi tìm củi chất ở xung quanh nhà Trần đại thúc, quyết tâm nếu họ không ra thì còn gì mà giữ lại nữa, ngoan tâm ác độc như vậy. Con người một khi tới đường cùng sẽ trở nên xấu xí không thôi.
Rõ ràng mục đích của bọn họ là cậu, nhưng cố tình không đi đường ngay mà đi ngỏ tắt, đáng chết như vậy. Vốn dĩ cậu cũng không định bỏ mặc họ, nhưng giờ cậu không hành bọn họ thì chịu không nổi mà.
" chúng ta… đốt thật sao…?" một âm thanh ngập ngừng yếu ớt vang lên.
" đốt… sao lại không đốt!?" một giọng nam ồm ồm thốt lên, đã làm tới vậy, còn gì không thể làm.
" không nên đâu…" có tiếng người can ngăn.
" tránh ra đi, đốt" có âm thanh xô đẩy, còn có mùi dầu khói.
Cậu tức xì khói, thầm mắng một tiếng điêu dân, chấn an tiểu Lan, đứng dậy định đi mở cửa.
" a… cái gì vậy?"
" mau bắt lấy nó… a đau quá…"
" đáng chết, sao nó nhanh như vậy?"
" nó lại tới… a… mau tránh ra"
Cậu đứng đực ở cửa nghe bên ngoài hỗn loạn không thôi, chuyện gì vậy?
" ét ét"
Khỉ nhỏ chắn ở cửa hung dữ gào lên, bộ dạng nào có đáng yêu như bình thường nữa, lông mao dựng hết lên, đuôi dài cũng đập qua đập lại.
Cậu đơ người, vội vàng mở cửa bước ra, nhìn con khỉ cả người xù lông, cái chỏm nhỏ trên đầu cũng dựng đứng lên, trông vừa thân thương lại vừa hài hước không thôi, nói chung là cậu đã cười ha ha mà bế nó lên.
" khỉ nhỏ, sao ngươi lại về rồi, huynh ấy kêu người về hả, ta nhớ ngươi chết mất" cậu dụi đầu vào ngực khỉ nhỏ, bởi vì vậy mà cả người nho nhỏ treo trên đầu cậu luôn.
" ét ét" khỉ nhỏ vẫn còn hung dữ trừng đám người trước cửa kia.
" kệ họ, nếu họ muốn bệnh chết thì cứ để họ đốt, ta xem họ có đốt được không?" cậu chỉ liếc một cái rồi thôi, vì cậu thấy Lý Lạc về rồi.
" tiểu Mặc, bọn họ muốn làm gì?" Lý Lạc vừa đến cửa thôn đã thấy khác thường, đám điêu dân này.
Lý Lạc nhìn quanh một lượt thì đã hiểu, hắn đưa chân đá bay thanh củi đang cháy đập vào người tên đại hán bị khỉ nhỏ cào một cái khiến tên đó bay thẳng ra ngoài va vào vách tường gần đó, nếu không phải thiếu phu nhân còn ở lại đây, hắn đã gϊếŧ người rồi, nhưng gẫy mấy cái xương là không thiếu đâu.
" a cha…" một thiếu niên kêu lên chạy lại đỡ cha hắn.
" a… gϊếŧ người rồi…" người xung quanh thấy Lý Lạc động thủ thì hô lên, một khóc hai nháo ba thắt cổ, muốn doạ bọn họ.
" im miệng!" Lý Lạc quát lạnh một tiếng.
Sát khí tỏa ra khiến đám thôn dân chưa gϊếŧ qua ai phải ngậm lại miệng, nép lại gần nhau không dám lên tiếng nữa.
" các ngươi có kêu cũng chẳng ai lo nổi các ngươi đâu, thành Nam Ninh cách đây không xa đã ốc không lo nổi mình óc, các ngươi chỉ có nước chờ chết" cậu nói ra sự thật phủ phàng cho bọn họ nghe.
Thôn dân hay mặt nhìn nhau, ánh mắt hoảng loạn còn có kinh hoàng vô thố, nhiều người bỗng ý thức được, họ thật sự không có người lo, thôn này nhỏ như vậy, còn gần biên giới, cách xa kinh thành, nếu còn những nơi khác cũng bị thì ai sẽ lo họ đây, đợi họ chết sạch thì đốt trụi thôn, ngăn bệnh phát tác ra ngoài, bây giờ thiếu niên kia nói Nam Ninh cũng có chuyện, vậy họ phải chết thật sao.
" hu hu con ta…" một thiếu phụ than khóc nằm vật ra đất.
" ta đã thấy ngươi chữa bệnh cho Trần Từ, ngươi là đại phu không thể thấy chết mà không cứu" một giọng nói hống hách vang lên, đánh thức người trong mộng.
" đúng vậy, đại phu, ngươi cứu chúng ta đi"
" cứu một người hơn xây bảy toà tháp, ngươi cứu chúng ta đi"
" đại phu cứu con ta đi, nó còn nhỏ"
Thôn dân kích động muốn xông lên giữ lấy cậu lại bị Lý Lạc một gậy xẹt qua mới nhớ ra còn có hung thần này ở đây, chỉ là kích động không giảm tha thiết nhìn cậu.
" không phải các ngươi muốn đốt chết ta sao?" cậu khinh thường nói.
Tiểu Lan đứng sau lưng cậu cũng căm hận nhìn bọn họ, đám người độc ác.
" ca ca, huynh cứu nương ta đi, ta dập đầu cho huynh, cha ta chỉ là lo lắng cho nương mới bị hắn kích động làm ra chuyện này, ta làm trâu làm ngựa cho huynh, huynh cứu nương ta đi" nhi tử của đại hán bị Lý Lạc đánh chạy tới quỳ xuống dập đầu nói không ngừng, còn chỉ người nam nhân mắt hí đã kích động thôn dân.
" đúng vậy, chính là hắn bày chúng ta cách này, vốn dĩ chúng ta chỉ muốn đến cầu xin đại phu chữa bệnh thôi, nhưng hắn nói đại phu sẽ thu tiền, chúng ta không có tiền đại phu sẽ không chữa, hắn còn nói chúng ta bắt đại phu nhốt lại thì sẽ không sợ nữa, còn đợi vị huynh đệ này đi mới động thủ" thiếu phụ đã ngăn cản đúng ra nói.
Tên mắt hí thấy sự việc không ổn thì thầm mắng một tiếng rồi bỏ chạy.
Lý Lạc hừ lạnh, nghĩ thiệt đẹp.
A a a
Tên đó bị cây gậy Lý Lạc cầm trên tay quăng ra đập mạnh vào lưng không dậy nổi, kêu la không ngừng.
" ta vốn không nhắm chắc cứu được cả thôn nên mới im lặng mà chữa bệnh cho Trần đại thúc trước, đợi thúc ấy tốt lên rồi sẽ chữa cho các ngươi, không ngờ …" cậu lắc đầu, lòng người thiệt xấu xí.
" ca ca, xin huynh, ta tạ tội với huynh…"
" cứu con ta đi, cầu xin đại phu…"
Mọi người khóc lóc van xin, rất nhiều người cũng cảm thấy mình bị bệnh rồi nên càng sợ hãi thêm.
" được rồi đừng quỳ lạy nữa, ta không muốn xây bảy toà tháp gì đó đâu, chữa hết thì ta không dám chắc, nhưng ta sẽ không ngẩng mặt làm ngơ, đứng lên đi, còn rất nhiều việc phải làm" cậu thở dài nói.
" cảm tạ đại phu, chịu chữa là được rồi"
" cảm tạ đại phu"
Mọi người lổm nhổm bò dậy, con trai đại hán cũng đỡ lấy cha mình, đại hán có vẻ rất khoẻ mạnh, đập một cái cũng chỉ choáng váng chấn xương, được con trai đỡ lên cũng không thấy kêu đau chỗ nào ngoại trừ cái vết cào của khỉ nhỏ.