Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 61: Dịch bệnh lan tràn

Hắn biết Đông Xuyên sẽ không để họ an ổn lâu, nhưng bọn họ sĩ khí chẳng có mấy, quân lương ngày một hao hụt, Nam Ninh…

Nam Ninh dân chúng lúc này bị phong toả trong thành, náo loạn ầm ỉ, nhưng quân thủ thành đã được lệnh của thành chủ không thể cho ai ra ngoài.

Lúc này Định quốc quốc nội không chỉ có ở biên giới mới bị, phía nam Định quốc còn rầm rộ hơn, có lẽ dịch bệnh là từ phía nam truyền đến.

Kinh thành Định quốc,

" tình hình thế nào rồi?" Định quốc hoàng đế Định Hà Minh mặt rồng giận dữ quát.

" bẩm hoàng thượng, phía nam từ biên giới Miêu quốc cho tới hơn mười dặm về phía kinh thành đều đã nhiễm bệnh, người chết rất nhiều, dù chúng ta phong toả đã mười ngày nhưng vẫn không ngừng lan ra" Định quốc tể tướng chấp tay nói.

" bẩm hoàng thượng, biên giới phía Tây Bắc Nam Ninh thành cũng đã bị, một vài thôn trấn gần đó cũng vậy, tuy không mạnh như phía nam, nhưng cũng đã chết người không ít rồi" Lộ thượng thư cũng chấp tay nói.

" cái gì? tại sao lại chạy tới đó được?" Định Hà Minh đứng phắt dậy.

Cả triều im ru, cúi gầm mặt không trả lời.

" tình hình chiến sự thì sao?" Định Hà Minh hít sâu ngồi lại ghế rồng hỏi.

" bẩm hoàng thượng, ta và Mặc quân đang giằng co bên bờ Lượng Hồng đã gần nữa tháng, quân lương sắp duy trì không xong" Binh bộ thượng thư chấp tay thưa.

" phế vật mà, Mạc Hồng đang làm cái gì?" Định Hà Minh đang bưng chén trà cũng uống không nổi mà quăng mạnh xuống.

" hoàng thượng xin bớt giận"

Cả triều quỳ rạp xuống đất đồng thanh nói.

" bớt giận, bảo trẫm sao mà không giận, Định quốc như vậy còn muốn quân lương" Định Hà Minh giận dữ đến nóng đầu, quên mất là ai phát động chiến tranh trước.

" bệ hạ, bệnh dịch tuy bộc phát chậm nhưng một khi bộc phát lại có tính lây lan cao, đại phu còn có thể bị nhiễm bệnh, hiện tại đều đang nghĩ cách khống chế bệnh dịch, chiến tranh biên giới không có khả năng tiếp tục, xin bệ hạ tạm thời ngừng chiến, nghị hoà với Mặc quốc, chấn chỉnh tình hình dịch bệnh trước, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt đây" Thái phó nội các đại học sĩ quỳ xuống nói.

" xin hoàng thương dừng chiến tranh với Mặc quốc" cả triều cùng thưa.

Định Hà Minh giận điên người, tay nắm chặt muốn bật máu, đám chết tiệt này chỉ lo an hưởng xa hoa, không biết phát triển bờ cõi, cứ tới việc mở rộng là khuyên can không nên đánh, nhưng dù là vua cũng có nổi khổ của vua, đứng trước triều đình cũng phải bỏ đi hùng tâm tráng chí, làm một minh quân.

" cho Mạc Hồng kéo binh về trấn thủ các cứ điểm dịch bệnh, không để dịch bệnh lây lan hơn nữa, trấn thủ Nam Ninh" Định Hà Minh ban xuống chiếu chỉ đình chiến.

" hoàng thượng…" thái phó nội các còn muốn nói gì nhưng bị Lộ thượng thư ngăn lại.

" hoàng thượng thánh minh" cả triều quỳ tạ ơn.

" bãi triều" Định Hà Minh phất tay, bước nhanh rời khỏi đại điện, một phút cũng không muốn thấy đám ái khanh của mình nữa.

" cung tiễn hoàng thượng"



Định quân rút lui theo lệch của hoàng đế, nhưng Đông Xuyên nào có để họ muốn đến là đến muốn đi là đi.

Thừa dịp Định quân đang hăng say nhổ trại, Mặc quân im lặng bấy lâu trèo xuồng lội sông qua đánh úp, lều trại gì đó không kịp thu, tháo chạy về Nam Ninh, trên đường tàn phá bao nhiêu thôn xóm, tổn thất không thể kể.

Sau khi đánh chạy Định quân, dọn dẹp chiến trường đâu vào đó thì việc tiếp theo anh làm là mang rượu đổ đầy nơi đóng quân của Định quân, cho binh sĩ của mình mang vào khăn vải trắng bịt miệng mũi của mình lại rồi mới tiếng vào lãnh thổ Định quân, đóng quân cách thành Nam Ninh 50 dặm, cách sông Lượng Hồng 10 dặm, vật dụng của doanh địa Định quân thì chia ra, vật không sài được anh cho người đốt hết, vật sài được anh bắt tướng sĩ nấu nước khử trùng hết.

Mặc quân đối với việc anh làm cũng ngờ vực không thôi, nhưng anh không nói gì, đợi họ làm xong hết mới tập hợp toàn quân lại nói.

“theo tin tình báo chúng ta nhận được, Định quốc quốc thổ đang có dịch thủy đậu, chính vì vậy Định quân mới chưa đánh đã rút chạy”

Đông Xuyên vừa nói thì bên dưới đã xôn xao lên, anh đưa tay ngăn lại tiếng ồn, đợi toàn quân im lặng hết anh mới nói.

" tin này là do thiếu phu nhân của ta mang tới, cậu ấy là thầy thuốc, đối với bệnh này có nắm chắc có thể chữa, chỉ cần phòng tránh tốt, vệ sinh sạch sẽ thì sẽ không sao cả" anh từ tốn nói, âm thanh hữu lực khiến người tin tưởng.

" tướng quân, bệnh thủy đậu là bệnh gì?" Nguyên Hạo hỏi.

" bệnh thủy đậu theo tiểu Mặc nhắc tới là bệnh khi mới bắt đầu thì từ sốt nhẹ đến sốt nặng, toàn thân sẽ dần nổi đầy mụn đỏ, ngứa ngáy khó chịu, sau đó các mụn sẽ căng lên mọng nước, cuối cùng bộc nước sẽ vỡ ra, nếu trở nặng sẽ viêm tấy chảy mủ, đi kèm là sốt cao không giảm vào ho khan ho ra máu cho tới chết đi"

Âm thanh hít không khí liên tục văng lên, Nguyên Hạo cũng xanh mặt.

" đây là nguyên nhân ta cho người tẩy sạch nơi Định quân đã định doanh trại, trần nước nóng với các vật dụng, để các ngươi bịt miệng mũi bằng khăn trắng đã ngăm qua rượu"nhắc tới cậu là giọng anh lại mềm ra.

" tướng quân cũng không tới gần Nam Ninh, có phải…?" Nguyên Hạo hít sâu hỏi.

" đúng vậy, Nam Ninh đã bị, nơi đó đã thành địa ngục nhân gian, Định quân có lẽ sẽ không về đó mà tản đi các cứ điểm bị dịch để ngăn ngừa dịch lây lần" cái này không cần có tình báo anh cũng hiểu được quyết định của Hoàng đế Định quốc.

" vậy chúng ta có đánh Nam Ninh không?"Nguyên Hạo lại hỏi.

" đánh, nhưng không cần phải công thành, chúng ta sẽ đợi Nam Ninh mở cổng thành đón chúng ta vào" Đông Xuyên khí thế lẫm nhiên nói.

" ý tướng quân là…" Nguyên Hạo đã hơi hiểu rồi.

" chuyện trước mắt chúng ta cần làm là giữ vững doanh trại, nếu tướng sĩ nào có dấu hiệu bị sốt, dù nhẹ hay nặng cũng phải tới tìm quân y trong doanh để báo danh khám bệnh, nếu nhìn thấy người lạ xuất hiện gần quân doanh thì ở phía xa cảnh cáo, nếu vẫn không nói gì mà xông vào thì bắn tên, không nên tới gần, người tới gần phải đeo lên bao tay mới được chạm vào"

Giọng anh hùng dũng truyền khắp doanh trại.

" rõ thưa tướng quân"

Ba quân một lời đáp lại.

" ta cần ba tốp tướng sĩ tự nguyện đi dò đường, đối với những nơi có thôn dân xung quanh Nam Ninh không được tiến vào, chỉ được đi ngang dò xét, nếu có tình trạng tiêu điều, âm thanh ho khan hay tiếng khóc than thì cột một tấm vải đen lên ngọn cây cao gần đó để đánh dấu, còn thôn không người nào ở thì cột lên vải đỏ, thôn có người chết hoặc có mùi khói hôi thối bóc lên thì cột vải trắng, không cho gϊếŧ người dân thường, cũng như cướp bóc, không tiếp xúc với bất kỳ người dân nào các ngươi gặp phải, lính dò đường trở về phải tới chỗ quân y tắm nước lá tre thay đồ sạch sẽ mới được trở về nghỉ ngơi"

Đông Xuyên nhìn cả doanh trại nói rõ ràng.

" hiện tại ai muốn báo danh đi dò đường thì tới chỗ Lý Tùy, không ép buộc, phải tự nguyện"

" quân y tới chỗ của ta"

Sau đó anh không quan tâm nữa, trở lại lều của mình.

" tướng quân"

" vào đi"

Ba đại phu của doanh trại bước vào.

" đây là những gì tiểu Mặc đã dặn, các ngươi cho người đi tìm, đây là phương thuốc của Hàn đại phu để lại, các ngươi nên chuẩn bị trước, càng nhiều càng tốt, thiếu cái gì trực tiếp báo lên, ta sẽ chuyển về Mặc quốc để họ mang tới, tổ chức một nhóm binh sĩ, dạy họ thảo dược để họ lên núi hái" anh đưa cho họ hai tờ giấy, để họ tự xem.