Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 60: Là khỉ nhỏ của *khỉ nhỏ ư?

* là Tiểu Mặc nha.

Đông Xuyên nhăn mày, cất bước đi ra ngoài.

" tướng quân" Lý Tùy đang định phóng châm thì thấy anh đi ra nên thôi.

" chuyện gì vậy?" anh hỏi.

" có một con khỉ nhỏ chạy vào doanh trại, nó đang ngồi trên kia" hắn chỉ lêи đỉиɦ lều.

Khỉ nhỏ?

Đông Xuyên đi ra hẳn bên ngoài, xoay người nhìn cái con khỉ nhỏ mà Lý Tùy nói.

" ét ét" khỉ nhỏ nhìn thấy anh thì nhảy dựng lên, nhưng nó không nhào tới như đã làm với tiểu Mặc, mà chỉ kêu lên như vậy, nó rất thông minh mà ý thức được người nó tìm rất đáng sợ, hơn cái người đã đá nó một cước lọt suối kia nhiều.

" xuống đây" Đông Xuyên lên tiếng, giọng rất thấp.

" ét ét " khỉ nhỏ chỉ chỉ anh, rồi lại vỗ vỗ ngực mình.

Nếu người bình thường nhìn vào sẽ nghĩ nó đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, nhưng Đông Xuyên lại thấy cái khác, anh thấy…

" xuống đây đi, ngươi không phải tìm ta sao?" anh nói, mặc cho binh sĩ xung quanh đầy đầu khó hiểu, tướng quân ngài u mê rồi sao, nói chuyện với một con khỉ, còn tìm người, khỉ thông minh thế sao.

Lý Tùy cũng ngu ngơ, giọng tướng quân lại mềm đi, giống như khi nói chuyện với thiếu phu nhân, từ lúc thiếu phu nhân mất tích, tướng quân nói chuyện cứ như mùa đông vậy, lạnh muốn chết, dù ngày trước cũng vậy nhưng lại khác một chút, thêm chút đè nén hoả bạo vô cùng khiến chẳng ai dám chọc, sợ chọc nổ anh, cũng nổ chết họ.

" ét ét" khỉ nhỏ như hiểu anh nói, lao vυ't xuống, nó cảm thấy người kia đã thu lại khí tức đáng sợ ban nãy nên mới dám nhảy vào vai anh.

Đông Xuyên để mặc nó ngồi đó, mang nó đi vào lều trước ánh mắt muốn rớt ra của binh sĩ.

" Lý huynh, đây là…" một binh sĩ nói lắp hỏi.

Lý Tùy lắc đầu, hắn cũng không biết, rồi mặc kệ bọn họ, đi vào theo.

Bọn họ cũng muốn vào, nhưng không dám, xoay người tiếp tục tuần tra quân doanh.

Bên trong trướng, Đông Xuyên để khỉ nhỏ xuống bàn, nhưng nó lại không chịu, nhảy lên giường anh, ngồi lên cái gối mà tiểu Mặc hay nằm, còn dụi dụi.

Đông Xuyên hơi ngẩn người, rồi cũng đi tới.

Lý Tùy bước vào vừa hay thấy cảnh đó, lại thấy tướng quân không nói gì mà ngồi trên giường nhìn nó, giống như muốn xuyên qua nó nhìn một người khác.

Đông Xuyên đúng là đang đi vậy, nhưng khỉ nhỏ đã kéo lý trí bay xa của anh lại, nó kéo sợi chỉ trên cổ xuống đặt trước mặt anh rồi lại quay lại nằm trên gối của cậu nhắm mắt ngủ, chẳng thèm để tâm anh ra làm sao, nó mệt lắm chứ, nó muốn ngủ, chỗ này có mùi của cậu, rất thoải mái.

Lý Tùy cũng nhìn thấy, kinh hoàng nhìn cái nhẫn chủ nhân Đông gia, vật vốn được đeo trên cổ thiếu phu nhân từ ngày nhập gia phả.

Đông Xuyên nhìn cái nhẫn một hồi lâu, anh không nghĩ khỉ nhỏ ăn trộm hay nhặt được, vì khỉ nhỏ quá nhân tính, nó hiểu anh nói gì, nó tìm anh.

Lại nhìn mẩu vải gắn trên nhẫn, anh đưa tay tháo nó ra, cầm nhẫn bỏ vào ngực, nơi có thanh đao ngắn của cậu, vẫn luôn nằm ở đó.

Đông Xuyên mở nó ra, nhìn dòng chữ phía trên, dù viết bằng loại bút kỳ lạ nhưng anh vẫn nhận ra nét bút của cậu, còn có, mấy lời sến súa ngọt đến sâu răng của cậu, tim anh như mềm ra, tưởng tượng cậu lúc viết thư ánh mắt nhớ nhung nói không hết, anh thật muốn bỏ mặc mọi thứ mà bay đến bên cậu, nhưng mấy lời trên thư cậu nhắc đến rất quan trọng, còn nhấn mạnh rất nhiều, anh cũng hiểu tại sao cậu dù an toàn cũng vẫn tìm cách báo tin cho anh, có lẽ Lý Lạc cũng đã làm nhưng tin tức không thể đến lúc này, lại nhìn khỉ nhỏ đã khò khò mà ngủ trên gối của cậu, bên người cậu lúc nào mà có con vật nhỏ thông minh như vậy, còn rất ỷ lại cậu, nhìn nó nằm trên gối cậu xem, an tâm như vậy, y như cậu, khỉ nhỏ* của anh.

Anh cuộn mảnh vải lại, cũng nhét vào ngực luôn, chẳng cho Lý Tùy nghía một cái nào.

Lý Tùy cũng chỉ kịp nhìn thấy ký hiệu Đông gia do Lý Lạc vẽ lên, uất hận mà nhìn tướng quân nhà mình giống như cất báu vật mà giấu mảnh vải vào ngực.

" tướng quân, là thiếu phu nhân sao" hắn hỏi, nhìn mặt tướng quân như xuân về, chắc chỉ có thiếu phu nhân thôi.

" tiểu Mặc đang ở Nam Ninh, nhưng đệ ấy nói ở đó có bênh dịch, chẳng bao lâu bệnh dịch bùng phát, nói chúng ta không cần vội đánh Định quân, đợi dịch bệnh bùng lên, Định quốc biên giới sẽ loạn" anh thản nhiên nói.

" vậy thiếu phu nhân có sao không?" hắn cũng lo lắng cho cậu lắm chứ.

" đệ ấy đã rời khỏi Nam Ninh, có bệnh dịch, đệ ấy dù có bị nhiễm cũng sẽ không bỏ mặc đâu" anh biết rõ, nhưng anh thấy cậu rất vui vẻ mà viết thư, chắc là không sao, đệ ấy còn nhắc tới sách thuốc.

Anh đi tới hòm thuốc của cậu, lật tìm quyển sách mà cậu nói, là sách do Hàn đại phu viết, trong đó đúng là có cách trị bệnh này, anh bước tới thư án, viết biện pháp chữa trị ra giấy, rồi cuộn lại, cột vào chiếc nhẫn, để vào ngực.

Khỉ con đã đi nhiều ngày nên ngủ rất lâu, tới ngày hôm sau sáng sớm nó mới tỉnh lại.

Vẻ mặt lơ mơ giống y như cậu, Đông Xuyên nhìn mà mắc cười không thôi, đúng là chủ nào tớ nấy.

" khỉ nhỏ, đói không?" anh không có quên trên thư cậu nhắc phải cho nó ăn ngon.

" ét ét…" khỉ nhỏ giọng yếu xìu vỗ vài cái vào bụng nhỏ xẹp lép của mình, trong đáng thương muốn chết.

Anh ôm nó lên đi ra ngoài ngoại trướng, đặt nó lên bàn, trên bàn để đầy trái cây, còn có thịt nướng.

" ét ét ét" khỉ nhỏ hú lên nhào tới cầm trái chuối ăn ngấu nghiến, món mĩ vị này nó ở trong rừng không có được ăn đâu.

Đông Xuyên nhìn nó ăn mà mềm lòng, cậu bây giờ có ăn ngon được như vậy không đây?

Định Hà tiểu Mặc sao?

Cậu đang gặm thịt thỏ ngon lành, là Lý Lạc đem về, do bà con thôn Nhạn nướng, cũng mĩ vị như vậy đó.

Vì chiếu cố hai cha con họ Trần mà cậu ở lại nhà họ luôn, nằm trên đất thôi, cũng không khó chấp nhận đâu, cậu chịu được, so với bà con thôn Nhạn đã hơn 10 ngày màn trời chiếu đất, cậu còn tốt chán, may mắn là bà con không có bị bệnh, tới thời điểm này là vậy.

Bệnh tình của Trần đại thúc vậy mà tốt hơn tưởng tượng của cậu, đến hôm nay cậu đã ở lại Trần gia ba ngày, Trần đại thúc đã mơ hồ tỉnh lại vào đêm hôm qua, sau đó càng tỉnh táo hơn, mụn bọc thì liên tục vỡ ra, ngứa ngáy, nhưng vì ngày nào cũng ngăm nước lá tre, nên cũng không khó nhịn, vì ăn mặc thoải mái sạch sẽ, nên cơ thể dù be bét khi nhìn nhưng tinh thần thì rất tỉnh táo, cậu cũng mừng lắm.

Cái người mà Lý Lạc nói ho liên tục kia vào ngày thứ hai cậu đến đã chết, có lẽ người trong thôn cũng ý thức được nên đã đem xác đi đốt, vậy cũng tốt.

Nhưng Nam Ninh lại không có tốt rồi, bấy giờ trong thành dịch bệnh thủy đậu mới bùng phát ra, tiếng kêu rên khắp nơi, bởi vì quá đông mà người bị bệnh cũng nhiều hơn, Thành chủ Nam Ninh vậy mà cũng bị nhiễm bệnh nằm một chỗ, Nam Ninh cứ thế toang.

Nam Ninh đại loạn, trong doanh địa Định quân Mạc Hồng cũng đứng ngồi không yên, Tề Hiên cau mày rồi trên ghế, không nói tiếng nào.

" chuyện này là sao?" Mạc Hồng không hiểu, chẳng lẽ ông trời phạt Định quốc chủ động dấy lên binh đao nên khiến Định quân tiền phương đánh trận bất ổn hậu phương thì đại loạn sao.

" ngài hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?" Tề Hiên mệt mỏi nói.



* tác phẩm này nhận định từ 150c đổ lại, tính số lượng mỗi chương t/g ra mỗi thì tầm tháng sau sẽ Hoàn, mọi người kiên trì cùng t/g nhé, t/g sẽ không để nó kéo dài lê thê tới cả năm như nhiều tác phẩm trên app đâu nh0a*