Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 63: Chữa bệnh

Khỉ nhỏ đối với hắn còn gừ lên, đại hán biết mình làm sai cũng chỉ cúi đầu, có vẻ là một đại hán chất phác, nếu không phải nương tử hắn bệnh rồi, hắn cũng không lo lắng mà nghe tên kia xúi.

" mọi người cũng không cần quá lo sợ, bệnh này tuy là sẽ chết người, nhưng thời gian phát bệnh cho tới lúc chết cũng phải trải qua nhiều thứ mới được, như con trai bác đây là đã quá nặng, lúc chúng tôi đến đây được một ngày hắn đã hết cứu, trên tay ta cũng không có phương thuốc để cứu hắn" cậu nhìn bà lão kia thở dài nói.

Bà cụ chỉ biết chấm nước mắt ngã ngồi ở đó.

" bây giờ mọi người nghe ta nói rồi làm theo, có vậy ta mới kham được cả thôn " cậu ngồi lên cái ghế mà Lý Lạc mang ra nói.

" đại phu cứ nói, chúng ta sẽ nhất nhất nghe theo"mọi người ồn ào tỏ vẻ.

" gọi ta tiểu Mặc được rồi, đại phu gì đó thì thôi" cậu lắc đầu.

" mọi người về nhà mang hết đồ đạc trong nhà ra dùng nước đun sôi trần qua, từ chén bát cho tới quần áo mặc trên người, bàn ghế thềm nhà tủ giường và xung quanh nhà dùng rượu rửa qua, dùng vải trắng ngâm rượu bịt lại miệng mũi của mình,đeo bao tay giống như ta vậy"

" trong nhà nếu có người bệnh nặng sốt cao, cả người có mụn bộc nổi đầy thì treo một tấm vải trước của, ta sẽ đến xem, những nhà không có người như vậy nhưng cũng giống như tiểu Lan đây, nổi lên mụn nhỏ, thì mỗi ngày 2 bữa ra cuối thôn hái 2 nắm lá tre nấu nước tắm và lau mình, nhớ là không được gãi, người cảm thấy bản thân sốt nhẹ thì cũng phải tắm bằng lá tre, sau đó mỗi ngày sẽ phát thuốc cho mọi người tùy nặng hay nhẹ, còn có người khoẻ mạnh thì lên núi tìm thuốc" cậu công đạo mọi lần, khát khô cả cổ.

" chỉ có vậy thôi, đã nhớ rõ chưa?" cậu uống miếng nước rồi hỏi lại.

" đã rõ rồi" mọi người lên tiếng đáp.

" vậy đi thôi, nhớ phải vệ sinh sạch sẽ thì thuốc vào bệnh mới tiêu" cậu đuổi người.

Mọi người lục đυ.c ra về, cậu giữ lại đại hán, bôi thuốc cho hắn, còn cho hắn một viên thuốc cậu đã dùng mấy ngày nay vì chấn thương ở ngực, đại hán và nhi tử của hắn rối rích cảm tạ rồi dìu nhau về.

Sau đó cả thôn vang lên tiếng lách cách, tiếng tạt nước, khói bếp bay đầy trời, y phục phơi đầy sân, cả thôn giống như ăn tết vậy, rộn ràng vô cùng, không khí tiêu điều cũng biến mất tăm.



" tiểu Mặc đại phu, phải cây này không?" một chàng trai tầm 25 tuổi đưa cho cậu xem cái hắn hái được.

" đúng vậy, chúng ta chỉ còn thiếu nó thôi, huynh hái được ở đâu, có nhiều không?" cậu mừng rỡ, đại lăng thảo vốn sinh trưởng ở núi rừng phía nam, không hiểu sao đã tìm hai ba ngày vẫn không thấy đâu, đơn thuốc mà Đông Xuyên viết từ sách của sư phụ chỉ còn thiếu nó là chưa tìm được.

" bên kia, ta thấy rất nhiều nhưng ngay vách núi, nếu không phải cây này nằm ở phía trong thì chắc ta cũng không hái được" Trương Phong nhìn cậu ngại ngùng cười, tiểu Mặc cười lên thật đẹp.

" vậy chúng ta tìm dây thừng leo xuống hái, Lý Lạc huynh…" cậu định kêu Lý Lạc về tìm vì hắn nhanh.

" nên để Trương huynh về tìm thì tốt hơn, ta biết võ công, có khi hái được, Trương huynh chỉ cho ta chỗ đó đi" Lý Lạc nghiêm mặt nhìn Trương Phong.

" được, là phía bên kia, ngọn núi cao trước mặt, hai người cẩn thận" Trương Phong hơi khựng lại rồi vẫn cười nói chỉ cho họ chỗ có đại lăng thảo.

Lý Lạc thấy cậu còn muốn nói gì thì kéo cậu đi trước, một bộ gấp gáp tìm thuốc khiến cậu buồn cười.

" huynh làm gì vậy?" cậu vờ bất mãn hỏi.

" hắn có ý đồ với thiếu phu nhân, thuộc hạ phải làm hết chức trách của mình, vì Đông gia" Lý Lạc căng mặt trang nghiêm nói.

" phì… huynh thật là, làm như ai cũng thích nam nhân như tướng quân nhà ngươi ấy" cậu bó tay mà.

" thiếu phu nhân khác, ngài quá đẹp, thuộc hạ từng nghe Lý Tùy nói, lần đầu tướng quân gặp ngài đã nhận lầm ngài là nữ nhi, có khi Trương Phong kia nghĩ ngài là nữ phẫn nam trang cũng nên" hắn vẫn không tha lắc đầu nói.

" cái tên Lý Tùy khốn kiếp, ta mà gặp được phải để Đông Xuyên cho hắn vào cái nơi gì mà ngươi nói ấy, ở một tháng, dám bàn luận chuyện xấu của chủ tử, hừ" cậu phồng mang trợn má mắng.

Lý Tùy cách cậu gần 100 dặm đánh cái hắt xì, xoa xoa mũi nghĩ ai chửi hắn hay gì, hay hắn bị cảm rồi, không được hắn phải đi tìm đại phu.

Cậu không biết bởi vì bị cậu chửi mà Lý Tùy bị đại phu trong doanh cười nhạo không thôi.

Hai người tới nơi Trương Phong đã nói, đúng là có một khoảng lớn đại lăng thảo, nhưng nó nằm bên ngoài dốc vực, muốn hái được cần có dây thừng.

" Lý Lạc ngươi hái được không?" cậu lo lắng hỏi.

" được, thiếu phu nhân cứ ngồi đó" Lý Lạc đáp lời rồi đi tìm một đoạn dây leo, vấn vào một hòn đá rồi tung người nhảy xuống.

Cậu ngồi trên tảng đá mà Lý Lạc cột thừng vừa chống cằm nhìn, thầm nghĩ võ công thật tiện, xem thân ảnh nhẹ như yến của Lý Lạc xem, hâm mộ quá.

Lý Lạc mà nghe được chắc khóc mất, hắn phải chầy chậc cỡ nào mới luyện được một thân khinh công như này, trong đám người bọn hắn chỉ có tướng quân là thắng không nổi chứ đám Lý Tùy chả ai nhanh bằng hắn đâu.

Tới lúc Trương Phong mang dây thừng chạy lên tìm họ thì họ đã hái xong, đang định chở về.

" Lý huynh giỏi quá" Trương Phong cười khờ khen, tự nhiên thấy trong lòng hụt hẫn.

Lý Lạc nói đúng, Trương Phong thích tiểu Mặc đại phu, khuôn mặt này cả nữ nhân đẹp nhất thôn cũng không bằng, còn biết chữa bệnh, tốt bụng nữa. Trương Phong chẳng rõ nam nhân thích nam nhân thì có gì kỳ lạ, nhưng hắn thích tiểu Mặc đại phu, cả đời không lấy vợ cũng được, vốn hắn thấy Lý Lạc diện mạo cũng bình thường nhưng tiểu Mặc đại phu lại là sư đệ của hắn, hắn còn có địch ý với mình thì cũng nghĩ Lý Lạc thích tiểu Mặc, họ là đồng môn sư huynh sớm chiều ở chung, còn xuất sắc như tiểu Mặc đại phu, một nam nhân thôn dã như hắn sao mà bằng được.

Muốn thể hiện bản thân với tiểu Mặc đại phu nhưng không được khiến Trương Phong hồn bay phách lạc theo hai người trở về.

Lý Lạc luôn chú ý động thái của hắn cười nhạo không thôi, dám đánh chủ ý lên người thiếu phu nhân, gặp tướng quân là ngươi chết chắc rồi.

Sau khi tìm đủ thảo dược thì cậu bắt đầu tiến hành chữa bệnh cho những người bị bệnh nặng, thảo dược phải nấu uống nên cậu nấu hẳn một nồi cho cả thôn luôn, phần cặn thì vớt ra để đắp lên các nốt mụn.

Từ lúc có thảo dược, cả thôn đều bay ra mùi thuốc đông y, sinh khí cũng theo đó tràn ra, cả thôn như sống lại.

Trần đại thúc và tiểu Lan là hai người được cậu chữa trị sớm nhất nên cũng là người khỏi bệnh đầu tiên, sau khi những nốt mụn vỡ ra khô đi đến lúc tự tróc ra thì cơ bản bệnh đã khỏi, nếu chưa đợi nó tróc mà bị bóc xuống sẽ để lại sẹo, nam nhân thì không ngại nhưng những tiểu cô nương như tiểu Lan thì phải cẩn thận.

Còn có một điều khiến cả thôn vui mừng là, người bị bệnh này nếu đã bị sẽ không bị lại nữa, một đời người một lần mà thôi.

Cả thôn bởi vì liên tục có người lành bệnh mà vui vẻ hẳn ra, nhưng Nam Ninh và những nơi khác trên quốc thổ họ Định Hà thì vẫn sứt đầu mẻ trán, có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ biết đến bệnh này, cũng không biết sư phụ làm sao gặp được mà biết cách trị.

Một thôn nhỏ lành bệnh cũng chẳng ai biết, người trong thôn chỉ lo vui vẻ phần họ, dù tiểu Mặc đại phu đã nói bị rồi sẽ không bị lại nhưng họ vẫn sợ, vì vậy mà việc này cũng không bị lan ra.