" bên phía công chúa…" cậu rúc vào lòng anh, hai tay nhỏ luồn vào áo anh, áp lên làn da săn chắc nóng rẩy, như một lò sưởi vậy, thấy anh hơi rùng mình thì cười khanh khách, lại sẽ lần mò đi tìm nơi thịt mềm của anh mà áp vào.
" tiểu Mặc…" bắt lại cái tay không biết sống chết muốn mò xuống phần bụng dưới của anh lại, giữ chặt, đôi môi mỏng tiến lại gần tai cậu thổi khí, âm thanh khàn khàn khiến người run rẩy, nóng bừng.
Cậu còn chưa kịp chối thì hai tay đã chạm vào một vật nóng rẩy, còn cứng ngắt như đá, cả người như bị điện giật trong sống ngoài khét, như bị phỏng mà muốn nhảy dựng lên chạy trốn.
" a… huynh sắc lang… huynh không động dục thì sẽ chết sao… bỏ tay đệ ra" hoàn toàn không nhớ là mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh trước.
" là đệ gọi nó dậy, đệ chịu trách nhiệm đi" liếʍ nhẹ vành tai đỏ hồng, tay to cầm lấy tay nhỏ mà bao lại tiểu Đông Xuyên kích thước kinh người, tuốt lộng lên xuống, thoải mái muốn rên lên.
Cậu đơ người, đầu óc nơi nao, lại còn nghĩ được bình thường làm sao mà cậu nuốt nổi cái kia của anh nhĩ, thiệt là thiên phú dị bẩm a, nó to như vậy không khiến cậu chết lên chết xuống cũng thật là chê cười. Vì mơ màng mà theo bản năng cầm lấy nó, còn sờ sờ đầu nấm hùng vĩ, thấy nó chảy nước còn chà lau đi, thành công nghe được tiếng rên khó nhịn của chủ nhân nó, cũng khiến cậu nóng hết cả người, tiểu Mặc Mặc cũng run run mà đứng lên.
" hừ… ân… thoải mái quá tiểu Mặc…" anh đưa tay nhào nặng mông vểnh căng mộng, khiến nó nóng nẩy, biến dạng. Môi mỏng cũng không quên gặm cắn hai khoả anh đào trước ngực cậu, nhìn người yêu cong lưng ưỡn ngực, dáng vẻ tuyệt đẹp mà phơi bày trước mắt anh.
" a ừm… đừng mà… khó chịu… ngứa…" cậu từ lúc nào trở nên nhạy cảm như vậy, âm thanh yêu mị này là của cậu sao.
Cậu muốn đưa tay che lại miệng nhưng tay nào có rảnh, cái vật kia lại ngày càng to lên, đáng chết mà, cậu cắn chặt môi muốn ngăn lại tiếng rêи ɾỉ mê loạn chết người này.
" tiểu Mặc đừng cắn… huynh muốn nghe…"
Anh đưa môi ngậm nhẹ môi cậu, dùng đầu lưỡi mạnh mẽ mở ra khớp hàm, vói vào cuốn lấy lưỡi nhỏ xấu hổ muốn trốn, để nơi đó bật ra những âm thanh khiến anh mê đắm, du͙© vọиɠ sôi trào.
Tay anh cầm lấy tiểu Mặc Mặc chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà rỉ nước, đem nó để chung một chỗ với tiểu Đông Xuyên, cầm tay cậu cùng nhau một chỗ lộng lên.
" a… hưm… "
Đại não thiếu dưỡng khí bởi nụ hôn dữ dội của anh, cả người rơi vào tay giặc, vùng vẫy muốn trốn mà không được lại càng bị anh kéo theo cùng điên loạn.
" ưm… ừm…"
Cao trào bị môi lưỡi ngăn lại, cả người mất hết khí lực, chất d.ịch bắn đầy quần áo hai người, nhưng tiểu Đông Xuyên thì chưa có thoả mãn mà vẫn cứng rắn như vậy, đối lập với tiểu Mặc Mặc mềm nhũn còn sẽ cọ cọ như muốn gọi nó tỉnh lại chơi với mình.
Cậu như một bãi bùn, cả người đê mê, tóc tai tán loạn, áσ ɭóŧ kéo cao để lộ hai khoả đậu sưng đỏ ướŧ áŧ, môi hồng hơi mở, khoé mắt lấp lánh.
Hình ảnh khiến người trào máu cứ thế bày ra trước mắt anh, tiểu Đông Xuyên càng thêm căng đầy khó nhịn.
Anh vươn tay ôm lấy cậu kéo dậy, để cậu ngồi lên người anh, nơi u cốc bởi vì cao trào mà mềm mại vốn đã quen với kích cỡ của anh dù không được mở rộng vẫn nuốt vào tiểu Đông Xuyên nổi đầy gân xanh, một phát vào tận cùng nơi sâu thẳm ướŧ áŧ mê hồn.
" ứ… a… huynh khốn nạn… hức… a… sâu quá a…"
Cậu lắc đầu nhỏ như trống bổi, sắp bị anh bức điên rồi, ngày nào cũng như vậy sao cậu chịu nổi, hức…
" tiểu Mặc giỏi quá… cắn thật chặt… muốn huynh như thế sao…"
Anh mở mắt bịa đặt, dưới hông không ngừng đỉnh lộng.
" a… muốn… chết… không không… nhanh… quá a…"
Tiểu nhân nhi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại bắn nữa rồi, cả người cong lên, áσ ɭóŧ còn kéo cao cứ thế lộ ra hai tiểu thù du, dâng lên tận miệng Đông Xuyên, bị anh một phát ngậm vào miệng yêu thương, hai tay anh ôm eo cậu giơ cao lại thả xuống, khiến cậu như một quả bóng bật nẩy trên gậy nóng của anh.
" chết… mất… ưm… Đông Xuyên… tha đệ… chịu không nổi… ứm… a…"
" hừ… ân… gọi phu quân… huynh sẽ tha đệ… gọi đi tiểu Mặc…"
Độ sâu của tư thế vốn đã không cạn, cự l.ong của anh còn to lớn hơn người, xỏ xiên cậu không ngừng, mỗi lần đều vào thật sâu, va chạm liên tục điểm mẫn cảm còn đâm mạnh vào lối đi bí ẩn kia. Cậu lắc đầu không ngừng, cảm giác muốn bắn ra.
" ức… phu quân… tha đệ… muốn bắn… a… ha… "
Tiếng phu quân như đánh vào lòng anh, nhưng anh lại chẳng muốn tha cậu chút nào, muốn cậu ý loạn tình mê mà gọi anh phu quân nhiều hơn nữa.
Anh ôm cậu vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã lã đi, nhìn tiểu Đông Xuyên chưa được thoả mãn lần nào, hướng bên ngoài gọi.
" chuẩn bị nước tắm"
“vâng thiếu gia” Lục Nhân điếng người phản ứng lại, sai người đi chuẩn bị nước, hắn và Lục Nhạc mắt nhìn mũi nhanh chân đem vào một cái thùng to đủ cho hai người nam nhân ngồi, đổ đầy nước rồi lui ra, đóng kín cửa lui ra xa, giống như bên trong có rắn rết nguy hiểm chết người.
Đông Xuyên giữ nguyên tư thế mà ôm cậu thả vào bồn tắm rồi mình cũng bước vào.
Cậu mê mang cứ nghĩ là anh tha cậu rồi, dù tiểu Đông Xuyên vẫn ở trong nhưng cậu đã quen anh hành sự xong vẫn không chịu đi ra, cơ thể được bao trong nước ấm khiến tinh thần kiệt quệ cũng thả lỏng, tiểu Đông Xuyên có xu hướng muốn trượt ra ngoài.
Đông Xuyên sẽ tha cậu sao, nhìn nhân nhi cơ thể trắng nõn ngồi trong nước, quần thì mất tiêu còn áo thì bị ướt mà dán chặt vào người, lộ ra đường cong lưu sướиɠ, mời gọi người tới ăn.
Đông Xuyên nhịn sao nổi, anh cũng không cời áo cho cậu, một phát xoay người cậu lại, để cậu chống tay lên mép thùng tắm, mông cong ưỡn về phía anh, cứ thế mà đi vào lút cán.
" hừ…"
" a… ha… á… hức… Đông Xuyên… huynh… là… tên… cầm… thú… hức… a…"
Âm thanh khàn khàn tức giận của cậu vang khắp tiểu viện vắng lặng, đánh thức chim muông tan tác, không kịp chạy trốn mà ngoài khét trong sống, máu chảy đầm đìa.
…
Đông Xuyên thoả mãn rồi, tẩy rửa cho cậu sạch sẽ thơm tho, trừ những dấu vết hoan ái cũ mới đan xen khiến người thương tiếc.
Lần nào xong việc anh cũng đều bôi thuốc xoa bóp, có vậy cậu mới chịu nổi anh giày vò, cứ như muốn bù đắp quảng thời gian 28 năm không có cậu vậy.
Còn cậu đâu, sớm đã bất tỉnh nhân sự, ngủ không biết trời đất chi nữa, khoé mắt ửng đỏ bởi vì khóc quá dữ, cổ họng khảm đặc vùi vào chăn ấm thϊếp đi, thầm nghĩ sẽ không bao giờ trêu chọc anh nữa, sẽ chết.
…
Thời gian tốt đẹp như thế cũng chẳng qua được bao lâu, Định quốc công chúa ngày đó giận dữ vì bị cự tuyệt, còn bẽ mặt như vậy, bệnh nặng một trận ầm ĩ muốn trở về Định quốc, đổi muội muội tới hoà thân.
Mặc Khang Hoàng đế tỏ vẻ bất lực, nhưng vì nàng nháo quá dữ, hắn cũng cho nàng ta về, nhưng đội hộ tống vừa vào biên giới Định quốc, công chúa Định quốc đã được binh sĩ Định quốc đón đi.
Cứ nghĩ thế là xong, nhưng năm ngày sau biên giới Đông Nam báo tin Định quân tấn công, thế như nước như hổ, đã đánh tới thành trì gần Mặc quốc nhất, mắt thấy sẽ mất, nếu không nhờ có dân chúng Mạc thành liều mình xung quân, cố thủ tường thành, có khi đã mất, nhưng thế công của Định quân quá mạnh, nếu không kịp chi viện, Mạc thành sẽ mất, dân chúng lại lầm than.