" tối qua thiếu gia hành thiếu phu nhân dã man lắm"
" ngươi cũng nghe sao, thiếu phu nhân khóc lóc không ngừng"
" sao không nghe cho được, ai ui"
Thạch Lâm gõ lên đầu hạ nhân một cái.
" các ngươi muốn chết sao?" dám bàn luận chủ tử.
" Thạch quản gia à, ông nói xem cứ tiếp tục như vậy thân thể nhỏ yếu của thiếu phu nhân sẽ toi đó" hắn ghé lại người ông nói.
Chẳng lẽ ông không biết sao, nhưng mà thiếu gia đã ăn chay bao nhiêu năm, những người cùng tuổi cũng ba vợ bốn nàng hầu từ lâu, con cái đầy đất, thiếu gia như vậy mới là hợp lý đó, nhưng mà thiếu phu nhân, thôi ông đi nấu đồ bổ cho thiếu phu nhân bổ sung sức lực, chứ sao ông dám ngăn cản thiếu gia chứ.
…
Định Hà Mặc ngủ tới chiều tối mới tỉnh lại, lần này dù anh có xoa bóp cỡ nào cậu cũng cảm thấy ăn không tiêu, đau nhức mệt mỏi không thôi, sức lực toàn thân như bị rút đi.
" ưm…" cậu rêи ɾỉ, giọng khàn đến đáng sợ.
" tiểu Mặc… huynh xin lỗi…" Đông Xuyên thấy cậu như vậy mới biết mình quá đáng.
" ừm… phạt huynh ra thư phòng ngủ một tháng…" cậu giả bộ tức giận nói.
" được…" anh vậy mà chấp nhận.
" huynh đi thật à, huynh mà đi thật đệ cho huynh ngủ ở đó suốt đời luôn" hừ, cái đồ xấu xa, hành cậu ra bã còn giả bộ đáng thương.
" tiểu Mặc à…" đệ đáng yêu như vậy huynh sẽ không nhịn được.
" hừ, đệ nếu trở về được thì nơi đó cũng còn có ai ở bên đệ đây, nhưng ở đây đệ có huynh rồi" cậu cố gắng leo lên người anh nằm úp sấp trên đó, ôm mặt anh nói.
" tiểu Mặc" anh ôm eo cậu để cậu không ngã xuống, dụi mặt cậu.
" đệ sẽ không đi, trừ khi huynh vứt bỏ đệ" cậu nhíu mi nói.
" huynh đã thề, tiểu Mặc" anh nhìn cậu kiên định.
" sư phụ nói hoa văn trên vỏ đao là quốc hiệu của Định quốc" cậu nói tiếp chuyện tối qua.
" huynh đã cho Lý Cầm đi điều tra chuyện này"
Lý Cầm đang chảy máu mà thu thập tình báo, nhưng lý lịch hoàng gia nào có dễ moi.
" huynh không cần lo đệ, cứ làm chuyện huynh cần làm, dù là thân phận gì, chỉ cần đệ không muốn nhận, cũng coi như không có"
" ừm"
Hai người nhão nhão dính dính tới khi Thạch Lâm chịu không nổi đích thân tới do thám, nói thiếu phu nhân sẽ đói chết mới để Đông Xuyên hầu hạ cậu cơm nước xong xuôi lại ôm cậu đi ngủ tiếp.
…
" này là gì vậy?" cậu đơ người nhìn một hàng nào thùng nào hộp còn có cả rượu, có vẻ là để chúc mừng nên đều phủ vải đỏ, cả đống lớn như vậy mà trải đầy sân lại còn đang không ngừng mà đưa vào.
" tiểu thiếu gia, đều là lễ vật, hoàng cung bên kia đưa tới, còn có các đại quan viên" Thạch Lâm vừa kiểm kê vừa nói.
" đều nhận hết sao?" có vẻ là do tối qua rồi, hơn nữa có hoàng đế dẫn đầu, nên đám đại thần cũng góp vui.
" nhận ạ, sao lại không nhận chứ, đều là quà cưới, dù thật hay không thật lòng muốn đưa thì cũng là lộc cưới của thiếu gia và thiếu phu nhân" sao không nhận chứ, để đám người kia ra máu, hắn vui.
" huynh ấy đâu rồi?" sáng nay lúc tỉnh lại đã không thấy.
" trong thư phòng, tiểu thiếu gia" giọng Lý Lạc vang lên bên tai.
" ừm" cậu muốn đi hỏi chuyện công chúa.
Thạch Lâm khó hiểu, không phải hỏi hắn sao, sao đi rồi, hắn còn chưa nói gì đâu.
…
" Đông Xuyên" cậu hơi hé một cánh cửa phòng, nhìn vào nói.
" huynh đây" giọng anh thật trầm, nghe có vẻ không vui lắm.
Chiến thần Mặc quốc ngồi sau thư án mày nhăn lại, Lý Cầm Lý Tùy đứng một bên cũng im ru.
" làm sao vậy?" cậu đi tới, đưa tay vuốt nhẹ chân mày như kiếm của anh.
Đông Xuyên thuận thế kéo cậu ngồi lên đùi anh, đầu để vào hõm cổ cậu, không có trả lời.
" thiếu phu nhân, Định quốc hoàng đế đời này có năm nhi tử, hai nữ nhi, Định quốc đại công chúa Định Hà Châu đệ đã thấy, năm hoàng tử lần lượt do Hoàng hậu và ba phi tần khác sinh ra, riêng Hoàng hậu có đại hoàng tử và tứ hoàng tử, cùng với nhị công chúa, đại công chúa và tam hoàng tử là cùng một mẫu phi, ngoài ra Định quốc Hoàng đế không còn con rơi nào cả" Lý Tùy thay anh nói.
" huynh đã vẽ lại hoa văn trên đao của đệ cho Lý Cầm đi tra, cũng không có tin tức gì cả" Đông Xuyên lúc này mới mở miệng.
" không có tin tức? nghĩa là hiện tại ở Định quốc không có nơi nào xuất hiện hoa văn như vậy sao?" cậu cũng giật mình.
" đúng là như vậy, tiểu Mặc, sao đệ biết hoa văn trên đao là của Định quốc?" anh hỏi, không phải anh nghi ngờ cậu bịa đặt, nếu cậu chẳng liên quan gì thì mới càng tốt.
" là sư phụ nói, sư phụ từng thấy hoa văn này, còn có, trên người tiên hoàng đế cũng có một thanh đao giống như của đệ" cậu vừa nói vừa nhíu mày.
Lý Tùy và Lý Lạc thất kinh, bản thân Lý Lạc u mê nãy giờ, từ lúc Lý Tùy mang tin tức nói cho thiếu phu nhân, hắn đã rất kinh sợ, chuyện này có liên quan gì ngài ấy, ngài ấy cũng không phải họ Định Hà… chẳng lẽ… còn có tiên hoàng đế… hắn đúng là tra không ra đời trước có chuyện gì, mối lịch sử này cứ như bị che đậy, không, phải nói là quá đơn giản, đơn giản đến khiến người không thể tin tưởng.
" nói đi" Đông Xuyên nhìn Lý Lạc.
" thuộc hạ chỉ tra được đời tiên hoàng đế Định quốc chỉ có một người con trai, chính là Định quốc Hoàng đế bây giờ, ngoài ra không còn đứa con nào cả, cả nam lẫn nữ"
Một đời hoàng đế, không có con đàn cháu đống thì thôi, lại chỉ có một, ai tin chứ, hay trong đó còn có ẩn tình khác người ngoài không biết.
" chuyện này… có thể sao?" cậu tròn mắt nhìn anh hỏi.
Không phải hoàng đế đều có một đống con cháu, nói nhiều nói ít thì cũng như Hoàng đế bây giờ, như Mặc quốc Hoàng đế còn có hai con trai, một là thái tử và một hoàng tử mới 12 tuổi, công chúa cũng có ba người đi.
Đông Xuyên không nói, im lặng như đang suy nghĩ gì.
" nếu… huynh là Hoàng đế Định quốc, huynh sẽ không có đứa con nào"
Một câu chấn động cả thư phòng.
" ha… ha… " cậu ngại ngùng cười, nhưng không thể không nói, ví dụ này của anh quá chuẩn đi, bởi vì là Hoàng đế, nên dù đoạn tụ vẫn có một đứa con nối dõi.
" tiểu Mặc, sao Hàn đại phu lại biết tiên hoàng?" anh nhìn cậu chăm chăm, trên người vị đại phu kia là cả một màu bí ẩn, bảo anh không nghĩ bậy cũng khó.
" ha… ha… đệ cũng không biết đâu, đệ từng hỏi nhưng sư phụ không nói" huynh đừng có sắc bén vậy được không.
" nói như vậy có thể hiểu được một chút đi, tiên hoàng đế Định quốc vốn là đoạn tụ… khụ… khụ… nhưng vì là hoàng đế nên ông ta vẫn bị ép cưới tiên hoàng hậu, sinh ra Hoàng đế hiện tại, có lẽ vì muốn giấu đi đoạn tai tiếng này nên Định quốc đời sau đã hủy bỏ mọi liên quan với đời trước, kể cả quốc hiệu cũng bỏ luôn" Lý Tùy sâu chuỗi sự việc, nghe ra lại hợp tình hợp lý.
" vậy…" cậu muốn nói gì nhưng bị anh chặn lại miệng.
" đi dùng thiện thôi" anh bế cậu lên đi luôn, chuyện này cứ thế bế tắc.
…
" bên Định quốc sợ rằng đã có nghi ngờ với đệ rồi" cậu nhớ rõ ánh mắt kinh nghi bất định của sứ giả Định quốc.
" vậy cũng phải đem được đệ về Định quốc, mà huynh sẽ không để đệ đi một mình, nếu có đi, cũng là huynh mang đệ đi" anh ôm cậu nói, thời tiết đã lạnh lên rất nhiều rồi, thân thể nhỏ bé này vẫn luôn mát lạnh, nơi da thịt chạm vào anh cứ như tuyết đọng, khiến anh lo lắng.