Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 45: Định quốc gây chiến

" tướng quân, Hoàng thượng cho gọi" Thạch Lâm chạy vào báo.

" ừm, chuẩn bị ngựa" Đông Xuyên mắt không nâng lên một chút.

" tướng quân, thuộc hạ đi chuẩn bị hành lý" Lý Tùy hướng anh nói.

" ừm, tiểu Mặc đâu?" anh ngẩng đầu hỏi.

" thiếu phu nhân đang ở phía sau chuồng ngựa"

Con ngựa trắng của cậu thế mà là một con ngựa cái, ở chung với tiểu Hắc nên làm con nhà người cho có chửa rồi, giờ cậu không cưỡi được nó, còn phải chăm sóc cho ngựa con ra đời.

" ngươi giống chủ nhân ngươi như đúc vậy, giờ đến ngựa của ta cũng bị hai chủ tớ các ngươi tai hại, ngươi còn nhìn ta" cậu tức xịt khói chỉ vào trán tiểu Hắc mắng.

Khì ì ì

" ngươi a ngươi" cậu bị nó phun đầy mặt.

Đám hạ nhân nhìn cậu với ngựa cãi nhau mà vụиɠ ŧяộʍ cười.

" giờ ngươi phải chở ta đó, nếu không ta cắt cái giống đực của ngươi đi, cho ngươi khỏi gieo hoạ nhân gian" cậu hù doạ.

Hí í í.

Tiểu Hắc giống như nghe hiểu mà liếʍ liếʍ mặt cậu lấy lòng, chủ nó còn phải hạ mình hầu hạ cậu, sao nó dám phản kháng.

" khụ khụ… tiểu Mặc, Đông Nam đang nguy cấp, tướng quân đã vào cung, đoán chừng sẽ rất nhanh lên đường" Lý Tùy bước vào chuồng ngựa đã nghe thấy cái câu đe doạ của cậu, thật là bó tay.

" thật diễn ra sao, haizz" cậu phủi tay đứng lên, dặn dò hạ nhân chăm coi cho tiểu Bạch, mình theo Lý Tùy trở về phòng.

" thiếu phu nhân cảm thấy trận này thế nào?" Lý Tùy không biết sao mình lại hỏi ra như vậy nữa.

Lý Lạc khó hiểu, thiếu phu nhân thì biết gì mà hỏi.

" khó nói, Định Quốc và Mặc quốc vốn đã gần nhau, vốn ở địa hình như vậy hai nước làm hòa chung sống hoà bình là tốt nhất, cố tình lại muốn gây chiến sự, trận này sẽ không như trận chiến với Man tộc nữa, đệ chưa hiểu rõ địa thế chiến trường, không thể nói bậy"

Hai nước chỉ cách nhau một vùng rừng núi trải rộng tới Miêu quốc, nói đúng hơn, ba nước sẽ như ba góc của một hình tam giác nhọn, Định quốc và Mặc quốc sẽ là hai góc nhọn gần nhau, Miêu quốc ở xa hơn. Với địa thế rừng núi như vậy, rất dễ bị vây vào góc chết, mưu kế cũng phải linh hoạt mới có thể thủ thắng, chưa kể chiến lực hay bên.

Định quốc vốn đã lên sẳn kế hoạch, chiếm trước tiên cơ xuất thủ tấn công, quân ta tới sau sẽ mất lợi thế địa hình, vốn là 50/50 nay lại thành 30/70.

Mặc quốc mới đánh trận với Man quốc, quốc khố trống rỗng chưa kịp hồi, quân lính chưa kịp chuẩn bị tốt, lợi thế của bên ta lại giảm xuống 10% nữa, còn lại chỉ dựa vào tướng lĩnh có đủ sức thủ cục diện, biến nguy thành an, cổ vũ sĩ khí, đoạt lại chiến trường.

Càng nghĩ cậu càng lo lắng.

Lý Tùy thấy cậu không nói nữa, trầm mặt mà đi, biết rõ cậu đang suy tính, nên không lên tiếng.

Lý Lạc lại có chút kinh ngạc nhìn người thiếu niên có thân phận thiếu phu nhân của hắn, có lẽ tướng quân thích cậu như vậy là vì điều gì khác chứ không đơn giản là những gì họ nhìn thấy được ở cậu trong thời gian qua.

Nếu Lý Tùy biết hắn nghĩ gì, sẽ thao thao mà kể hắn nghe, nhưng là Lý Tùy không biết, nên vẫn lo thu thập hành trang, chuẩn bị lên đường.

Thiếu phu nhân từ lúc về phòng lại chạy vào thư phòng của tướng quân, không biết là làm gì mà tới lúc Đông Xuyên trở về cũng không thấy ra.

Đông Xuyên đi tìm thì thấy cậu cúi người viết viết vẽ vẽ cái gì đó trên giấy tuyên thành thật lớn, trải cả thư án của anh.

Tiểu Mặc vẽ gì đây, Đông Xuyên chỉ thấy một bản đồ rất là đơn sơ, phóng đại ra, lại nhìn thấy bản đồ địa hình loại nhỏ trong sách địa hình đại lục mở rộng bên cạnh.

Trên giấy tuyên thành, Mạc thành nằm ở phía trên, hai bên đều là núi rừng được cậu ký hiệu bằng những nét bút thẳng đứng lên, phía trước Mạc thành là Mặc Huyền sâm lâm, những nét bút uốn lượn lên xuống thể hiện địa hình trồi hay chũng, nơi có sông suối thác nữa cũng hiện rõ trên giấy.

" tiểu Mặc" anh gọi một tiếng đánh thức người đang say mê vẽ.

" a Đông Xuyên, huynh mau xem, đệ nhìn không hiểu lắm cái bản đồ nhỏ xíu này, mau giúp đệ phân tích" cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, kéo anh lại gần, đưa cho anh quyển sách.

" chỗ này là núi cao…"

" ra vậy…"

" chỗ này là thác nước"

" chỗ này là…"

Bản đồ dần dần hiện ra trước mắt hai người, sống động như thật, còn rất dễ nhìn, chưa nói là rất đẹp.

Đông Xuyên nhìn vào bản đồ, tự nhiên cảm thấy tầm mắt như trải rộng ra, nơi đóng quân của Định quốc theo tình báo của trinh thám đưa về.

" Định quân cắm trại ở đây" anh chỉ vào bản đồ, phía trước sông Lượng Hồng, con sông lớn duy nhất chảy qua ba nước đổ ra biển.

Cậu nhanh chóng vẽ một nét bút lên chỗ anh nói.

Lúc này đây, địa hình hai bên đã hiện ra trong tầm mắt hai người, Định quân vậy mà dám vượt sông, dù khúc sông này không xiết, nhưng vượt sống để đánh thành sợ rằng Định quân cũng mệt mỏi không thôi, nhưng họ không biết Định quân đã lặng lẽ mang 20 vạn đại quân vượt sông lúc nào, lại dùng thế xét đánh mà dồn về doanh trại Đông Nam, đánh tan doanh trại khiến quân ta phải bỏ trại chạy về Mạc thành mà thủ.

Nên giờ đây, nơi Định quân đang cắm trại tạm thời lại là doanh trại Đông Nam trước đây, vì vậy mà họ không cần mất công dựng trại cũng có nơi để nghỉ ngơi sau khi một tiếng sấm đánh thẳng vào Mạc thành, một chút cũng không nóng nẩy, đã có tính toán rõ ràng.

" Đông Xuyên, bao giờ đi?" cậu nhìn anh hỏi.

" bây giờ, càng sớm càng tốt" Đông Xuyên cũng nhìn cậu.

" vậy đi thôi, chiến sự không thể chậm trễ nữa" cậu kéo tay anh chạy ra khỏi thư phòng.

Lý Tùy đã chuẩn bị đầy đủ hành lý, từ đây tới Mạc thành cần năm ngày, quân lương đã đi được một ngày, nếu họ cưỡi ngựa sẽ mất ba ngày để tới được nên Đông Xuyên quyết định cùng cậu cưỡi ngựa đi trước Mạc thành, đại quân sẽ di chuyển phía sau hai người họ.

" đệ tự cưỡi ngựa" cậu kiên định nói, như vậy sẽ đi nhanh hơn.

" được, lúc nào mệt thì phải nói" họ sẽ đi xuyên đêm, có khi còn ăn uống trên lưng ngựa, anh sợ cậu chịu không nổi.



Mười con ngựa nhanh chóng chạy đi trên đường, sau khi ra khỏi kinh thành thì phóng như điên, cát bụi mịt mù, người dân đã biết có chiến tranh nên đều nhao nhao mà nhường đường, còn có không ít những lời tung hô khi nhìn thấy Đông Xuyên.

Ngày đầu tiên lên đường, cậu cố gắng tới đêm xuống mới không chịu nổi nữa mà để anh ôm lấy chạy tiếp, cô nương tiểu La vậy mà chỉ hơi mệt, xem ra cũng là người học võ.

Sau đó cậu không cậy mạnh nữa, cưỡi cùng ngựa với anh, lúc anh mệt sẽ ở phía sau dựa lên lưng cậu mà nghĩ ngơi, ngựa do cậu điều khiển, lúc cậu mệt thì cứ thế dựa vào lòng ngực anh ngủ, dù đi không nhanh bằng lúc trước, nhưng lại đảm bảo vẫn tới được Mạc thành trong ba ngày mà cậu và anh đều được nghỉ ngơi, tướng lĩnh không mệt thì mới có thể điều binh khiển tướng, cổ vũ sĩ khí, cậu nên bình tĩnh hơn mới phải.

Trưa ngày thứ ba, một đám bụi mù hiện lên ở cổng tây Mạc thành, vì để tránh địch nhân xâm nhập nội quốc, nhiễu loạn chiến sự, tất cả cổng thành đều đóng, sau khi xác định là Đông Xuyên thì binh sĩ trên tường thành mới mở cổng thành cho họ.

Đông Xuyên thúc ngựa chạy vào thành, tới phủ thành chủ.

Thành chủ Mạc thành Nguyên Hạo chạy ra đón, còn chưa kịp khách sáo đã bị anh chặn họng.

" phòng ở đâu?" anh hạ thấp giọng.

" bên trong" Nguyên Hạo lúc này cũng nhìn thấy người trong ngực anh.

" dẫn đường" anh nói, xông vào trong trước.



* chuẩn bị chuyển hướng về Định quốc, t/g đang nổ não vì đoạn đánh trận thứ hai.

Mọi người yêu thích thì like cho mình nha, cảm ơn mọi người đã yêu thích*