Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 50

-Không! Em thấy cái người vệ sĩ đó giống anh đó!

-Giống cái gì??

-Là con gái!

-Hả? con gái sao? Sao anh không biết nhỉ?

-Hì hì…. Em chỉ đoán vậy thui!

-ờ ờ….

-Em thấy tội cho mấy người như vậy quá!

-Sao tội?

-Lúc nào họ cũng bị người ta dòm ngó soi mói hết áh!

-Anh có bị soi mói đâu!

-Tại vì anh được gia đình chấp nhận, đâu phải gia đình nào cũng chấp nhận điều này đâu, họ lúc nào cũng muốn con mình bình thường.

-Uhm.

-Em nói cái này, anh đừng giận em nha!

-Sao?

-Em muốn con mình nó không phải như cô gái đó! ( tôi im lặng)

-Vì em không muốn con mình bị xã hội chê cười, ùi mọi thứ nữa!

-Uhm, không sao đâu, anh hiểu mà, nếu anh là em anh cũng nghĩ như em thui!

-Anh không giận em thật chứ, em không muốn làm anh buồn đâu, nhưng em vẫn yêu anh vẫn muốn được ở bên anh, tuy anh là con gái đi chăng nữa.

-Uhm. ( tôi cũng cảm thấy hơi buồn một chút)

-Em xin lỗi, đừng buồn em nha!



Tôi ấy nhìn tôi với gương mặt dể thương làm sao? Làm sao tôi có thể giận có thể buồn khi thấy em được chứ, nhưng dù gì em cũng nói đúng, em là một người con gái bình thường chứ không phải là Fem như cái con Ngân kia, tôi có thể hiểu được tâm trạng của em, em cũng chỉ mong muốn những gì tốt nhất cho đứa bé mà thôi, tôi cũng vậy, nhưng sự mong muốn của em có được hay không còn phải tùy thuộc vào đứa bé rất nhiều, đó chi là điều em muốn thôi. Nhưng với tôi dù đứa bé ấy có như thế nào đi nữa tôi cũng thương yêu nó như chính con ruột của mình, tuy nó không phải do tôi tạo thành.



Tôi bây giờ chỉ muốn điều tốt đẹp nhất đến với đứa bé, nó yêu ai cũng được, trai hay gái gì cũng được, nhưng tôi cũng có điều kiện riêng của riêng tôi, đâu phải nó yêu là cho nó yêu được, ít nhât nó yêu một người phải có sự nghiệp đàn hoàn, yêu thương nó thật long chứ không phải như cái tên Thắng chết tiệt kia. Nhắc đến tên đó là tôi muốn nổi khùng.

Đó là điều kiện mà tôi yêu cầu, với xã hội bây giờ ngay cả nam hay nữ it nhất phải có nghề nghiệp đàn hoàn ổn định, thì mới có thể tiến tới hôn nhân chứ không phải riêng gì SB hay Fem. Cái tôi đánh giá bây giờ không phải về mặc giới tính nữa, về mặt đạo đứa là trên hết.



Hì hì…. Tôi ôm nhẹ lấy em vào lòng của mình, tôi cảm thấy hạnh phúc khi có một gia đình hoàn hảo như thế này, chắc có lẽ tôi là người may mắn nhất trên thế gian này.Bỗng dưng đứa bé nó khóc, làm tôi và me giật cả mình. Hì hì…. Nó tè rồi nên khó chịu khóc òa lên đây mà, tôi và em đẩy baby và WC làm vệ sinh cho nó.

Khoảng 15p sau thì baby được thay một bộ đồ mới, tôi và em ngồi ở ghế đá nghĩ ngơi chút, tôi đi lại đằng kia một một chùm bong bong đủ màu sắc cho baby. Lúc đó ở xung quanh em và baby có một cảm giác không an toàn, tôi đi về phía đằng kia nên không thấy được cảm giác đó



Tiếng súng nổ vang lên làm cho tất cả mọi người xung quanh đều phải ngồi xuống hết, hai tay để lên đầu, thì ra là bọn chúng, lần này đồng bọn kéo chúng hơn gấp đôi số lần chúng đấu ở nhà tôi, chết tiệt, tôi cách em và đưa bé khá xa làm sao bây giờ. Tên thắng hắn đang đi đầu cùng với con nhỏ Ngân.



Các anh em thấy thế liền giả vờ như người cùng ở công viên, anh em nhanh chóng ứng phó kịp thời, cướp súng của tụi nó một cách đảo nghệ, đá súng của tụi nó văng ra tứ tung, tên Thắng này không muốn dùng súng chỉ thích đấu đánh với nhau mà thôi, hắn muốn cho những tên khác nếm mùi đau đớn của thể xác khi bị hắn hành hạ.



Thiên Thiên cùng với đứa bé, cô ấy hoảng sợ vội ôm lấy đứa bé bỏ chạy, lúc đó tôi cũng vừa xông ra nắm tay cô ấy cùng chạy, nhưng không chạy tiếp tục được nữa, tôi bị bao vây bởi chúng, những tên đầy võ nghệ, chúng xông vào từng tên một để xử tôi, tôi móc súng bắn vào chân từng tên một nhưng moi bắn đươc 3 tên, tên Thắng đã ném cục đá vào tay tôi, làm tôi phải rót cây súng ra khỏi tay mình.



Thế là tôi phải đấu một trận sống chết với chúng nó, nhưng sức tôi không còn để tiếp tực đấu nữa, chúng đã bắt được tôi, kéo Thiên Thiên và đứa bé sang một bên. Một tên bắt hai tay tôi kéo về phía sau, để cho Thắng đi lại nện vào bụng tôi vài cái thật mạnh, hắn dùng chân bay lên đá vào mặt tôi khiến tôi ngã nhào xuống đất, không còn chút sức lực nào để chống đỡ hay ngồi dậy. Hắn lấy chân đạp lên ngực của tôi.



-Caca ơi! Nhìn em sao mà khổ thế này! Tội quá!

-Đồ tồi!!!

-Em xem vợ con của em đang nằm trong tay anh nè!

-Mày không được làm gì vợ con tao!

-Con mày sao? Con tao chứ?

-Mày không xứng đáng làm cha! Mày làm chó thì xứng hơn!

-Khốn nạn! ( hắn dặm mạnh vào ngực tôi)

-Tao cấm mày đυ.ng đến vợ con tao!

-Tao cứ đυ.ng thì sao?

-Tao sẽ gϊếŧ mày!

-Oh!!! Thật đáng khen ngợi cho mày! Đáng lẽ tao gϊếŧ mày tại đây, nhưng thui để cho mày sống, tham gia trò chơi của tao.

-Mày muốn gì?

-Muốn gì àh? Đơn giản thui!! Đem tiền đến cho tao!

-Mày muốn bao nhiêu?

-Bao nhiêu cho đủ nhỉ? 1 tỷ 2 tỳ hay 3 tỷ?? gia đình mày đại gia mà! Thui 5 tỷ đi cho đẹp!

-Mày không làm người được đâu Thắng àh! Có ngày công an sẽ tóm mày cho mày vào tù rục xương!!!

-Oh oh… sợ quá!!! Hahah……. Chuẩn bị tinh thần đi nhá!!! ( hắn cuối xuống vỗ mặt tôi)



Hắn để tôi và các anh em nằm la liệt dưới đất, hắn bắt cả em và đứa bé đi, trời ơi cả thân thể của tôi làm sao đây, tôi muốn bảo vệ em sao bây giờ tôi bất lực thế này, em ôm đứa con nhìn tôi khóc tức tưởi, em cứ quay lại nhìn tôi, tên Thắng bắt em đi và đứa bé rồi, tôi nhìn em và đứa bé khung cảnh xung quanh mờ dần mờ dần ,ngất đi giữa trời mưa sấm chớp nằm ở dưới nền gạch công viên, người đầy thương tich, máu me.



Bảo biết tin nhanh chóng đến hiện trường, thì thấy tôi đang nằm ngất dưới mưa như thế cùng với các anh em vệ sĩ thân thiết của Bảo, Bảo nhanh chóng kêu xe cứu thương ngay lập tức, tôi và các anh em được nhanh chóng đưa vào bệnh viện.



Cả tuần đó tôi hôn mê ở trong bệnh viện, cả nhà rất lo cho tôi, cũng như 1 tuần đó cảnh sát nhúng ta điều tra xem chỗ ở của chúng ở đâu nhưng không điều tra gì được, cả tuần đó chúng cũng im lặng không một tin tức gì cả. Bây giờ chờ chúng gọi điện thoại đến để xác định vị trí chúng đang ở đâu mà thôi. Trong khoảng thời gian đó, chúng đang trú ngụ ở trên một tòa cao ốc.



Hắn nhốt em vào một căn phòng không cho em trốn thoát lúc nào cũng có người canh chừng cẩn mật, lũ đàn em của hắn cũng điên lên vi đứa bé, đứa bé cần phải có tả để thay, có quần áo. Hắn sai đồng bọn đi mua những thứ đó, đúng là cái lũ ăn hại chả mua được cái thứ gì ra trò, hắn bực mình vì điều đó, lúc nào cũng phải nghe tiếng khóc của đứa bé, đứa bé đâu có quen chỗ lạ đâu, vì thế nó cứ khóc suốt. Hắn có vẽ hơi hối hận khi bắt đứa bé quá sớm.



-Oa oa…. Oa oa… ( đứa bé khóc)

-Trời ơi! Mày kêu nó nín dùm tao đi! Khóc hoài không có bữa nào tao ngủ được hết!

-ở đây là chỗ lạ làm sao nó ngủ được, thì nó phải khóc thôi! ( em cố gắng vỗ cho đứa bé nín) ngoan nào con!

-Đúng là cái thứ rắc rối! tao không ưa con nít đâu!

-Ông im đi!!! Đừng làm cho nó sợ nữa!

-Shit!!



Hắn nỗi cáu ra ngoài đóng cửa một cái rầm.

-Tụi bay canh cho cẩn thận đó, nó mà thoát tao gϊếŧ cả lũ!