Một tên thì đứng canh, một tên thì đẩy cái tủ ra đi cho dể dàng, Jerry để hay tai lên trên đi từ từ về phía tên kia, tên kia không để ý đã để Jerry cho một đá vào chỗ hiểm, khi thấy đồng bọn mình như thế, tên kia liền lấy tay ôm chặt Jerry lại, Thiên Thiên thì né ra đứng né vào góc hoản sợ, Jerry chân mang giày cao gót đạp ngay ngón chân của tên còn lại, hắn buôn Jerry ra ngay lập tức vì ngón chân của hắn bị sức móng rùi, jerry nhanh chân chạy ra tới cửa lụm ngay hai khẩu súng chỉa vào hai tên kia, kêu Thiên Thiên đi sau lưng mình,
Hai tên này đúng là ngu thật, khi dễ phụ nữ nên giờ phải thế này đây, súng chỉa vào người như thế thì hai tên đó chỉ biết đưa tay lên đầu đi ra chịu trận mà thôi, hai tên đi trước jerry chỉa súng đi sau.
Tên Thắng cứ tưởng là hai tên đàn em của hắn bắt hai người phụ nữ xuống dể dàng, ai ngờ thế cờ bị lật, hai phụ nữ chúng ta đang làm chủ tình hình. Tên Thắng mặt biến sắc và tức giận với hai tên đàn em không làm được việc.
Khi thấy như thế cả 3 chúng tôi, Bảo, Lâm và Phúc đảo ngược tình thế làm cho mấy tên kia hạ gục nằm dưới đất, Jerry nhanh chóng ném súng về phía tôi, thật may mém tý nữa cây súng rơi vào tay tên Thắng, chụp được súng tôi chỉa thẳng vào tráng hắn.
- Kêu đàn em của mày dừng tay lại!
- Tụi bay ngưng! ( hắn mặt xanh mét)
- Kêu đàn em của mày thẩy súng vào một chỗ, mau lên!!! ( tôi hét văn nước bọt vào măt hắn)
- Làm theo lời nó mau lên!
- Tiếp theo, kêu tụi nó đứng dồn thành một chỗ!
- Tụi bay làm theo đi, còn ở đó đứng nhìn nữa!
- Còn mày!!! Tao không biết phải xử mày như thế nào! Cho mày một viên thì quá nhẹ nhàng với mày!
- Muốn làm gì thì làm mẹ đi, đừng dỡ giọng đó!
- Oh oh….. thế ư???? Mày ngồi xuống đây! Tao hỏi gì mày phải khai, nếu không thì phát đạn này bắn vào người mày chứ không phải vào đầu mày đâu nghe chưa??? ( hắn thở xanh mặt)
- Nghe tao hỏi: tại sao mày lấy hết công ty của Thiên Thiên? ( tôi đưa súng cho Bảo chỉa vào người hắn)
- Tao thích! ( hắn vừa nói xong tôi lấy tay vọng vào mắt hắn một cái bốp thật đau)
- Thích cái con mẹ mày chứ thích! Nghe tao hỏi tiếp, có phải mày cùng con Ngân phá hoại gia đình tao không?
- Uhm, thì sao nào?
- Sao hả? ( tôi lấy đầu gối thục vào bụng hắn liên hồi) tại sao mày lúc nào cũng phá hoại gia đình của tao?
- Tao ghét con vợ mày, nó làm tao vào tù!
- Thứ chó như mày ngồi tù cả đời cũng không hết tội! ( tôi lấy chân đạp vào mặt hắn, làm cho hắn té xuống đất)
Hắn nằm im ru dưới đất, y như không chịu được nữa vậy, Bảo bỏ súng vào lưng quần của mình.
- Giải hắn cùng đồng bọn lên cảnh sát đi!
Bảo vừa tính chụp lấy tay hắn, hắn đá Bảo va vào người tôi, làm cho cả hai đứa té lộn nhào xuống dưới đất một cái thật đau, rồi hắn cùng đồng bọn thoát khỏi căn nhà của tôi. Làm sao tôi có thể không đoán được hắn sẽ giả bộ xỉu chứ, trời ơi, thế là tính mạng của con tôi vẫn còn nguy hiểm, nó chưa được an toàn. Tôi tức mình dùng chân đá vào mấy chiếc ghế.
- Bây giờ trở đi chúng ta phải tăng cường thêm lực lượng, nhờ cảnh sát được rồi đó! ( bảo để tay lên vai tôi
- Uhm!!!
Căn nhà tôi lúc này bây giờ chỉ là một đống đỗ vỡ tan nát, thân thể chúng tôi bây giờ toàn là những vết bầm, vết máu trên khắp người, chúng tôi đều có người đặc biệt chăm sóc. Tôi cảm nhận được sự lo lắng của em, em sợ lắm sợ những điều xấu nhất xảy ra với tôi và đứa bé.
- Em đừng lo gì hết! anh sẽ không sao đâu mà!
- Em lo lắm, thôi gia đình mình nhúng tay vào được không, để cảnh sát người ta lo là được rôi!
- Không được! ( tôi ôm em vào lòng của mình) anh phải có trách nhiệm với việc này!
- Nhưng caca ah……
- Anh đã nói không sao là không sao mà! Anh sẽ không để ai đυ.ng vào em và đứa bé hết! Anh đã mua bao hiểm hết rồi, có chuyện gì xảy ra với anh thì em và đứa bé vẫn còn số tiền đó, để em có thể lo cho đứa bé đên 18t.
Tôi và em ngắm nhìn đứa bé, bé như một thiên thần, nhưng thiên thần này sắp gặp chuyện không hay rồi!
Đêm đó tôi và em ôm lấy nhau mà ngủ, chúng tôi đem baby qua phòng của chúng tôi nằm ngủ, chúng tôi không đủ can đảm để baby ngủ một mình, với lại căn phòng cũng đã tan hoan mất rồi. Hôm sau, tôi alo cho người đến dọn dẹp lại nhà cửa, mọi thứ lung tung cả lên, coi như dọn hết cả căn nhà. Tôi nghĩ làm một ngày để đưa hai mẹ con đi công viên chơi, với lại ở nhà cũng đang lu bu nữa, bụi bặm không tốt cho em bé.
Thế là kế hoạch đã dựng sẵn trong đầu của tôi, đưa baby ra ngoài tôi cũng cần có người của Bảo đi theo để hỗ trơ, ai biết được hắn ra tay lúc nào, nên lúc nào cũng phải đề phòng hết, không được xem thường từng phút giây nào hết.
-Thiên Thiên hôm nay anh chở hai mẹ con đi chơi há!!!
-Đi đâu?
-Đi công viên chơi!!!
-Thôi em không đi đâu! Baby!
-Chứ em ở nhà thì bụi lắm, họ đang dọn dẹp mà!
-Lỡ có chuyện gì thì sao?
-Không sao đâu mà! Đã có người của Bảo đi theo chúng ta rồi, tên đó không dám làm gì đâu, nhìn nè? ( tôi cho em thấy khẩu sung)
-Hả?
-Thôi đi đi! Hít thở không khí suốt ngày ở nhà ngột ngạt!!!
Tôi không chờ sự đồng ý của em, đã lôi em và baby vào xe, đem mọi thứ của baby lên xe, rồi em cũng không chống cự nữa khi thấy chiếc xe hơi trắng của tôi kẹp giữa hai chiếc xe hơi đen, đó là những vệ sĩ của Bảo theo hộ tống chúng tôi, họ ăn mặc như người thường quần jean để cho mọi thứ xung quanh trở nên bình thường, không có gì gọi là trầm trọng.
Vừa đến công viên thì vệ sĩ của Bảo đển giúp tôi đưa xe vào bãi, tôi cùng em đẩy baby trên chiếc xe nôi, đi thẳng vào phía trong công viên, hôm nay là CN nên có vẻ đông hơn ngày thường, các ông bố bà mẹ cũng dẫn con của mình vào đây chơi, các cặp tình nhân cũng rủ nhau vào đây, công viên bán khắp bong bong xung quanh, đều nghe tiếng cười giỡn của lũ trẻ nghe vui tai quá, có những ông bán kẹo bong gòn, rồi có những gian hàng trò chơi, bắn sung để có gấu bong, chơi thẩy đồng xu vào các ô thì sẽ được quà, thẩy vòng tròn vào các cây đinh, vào số nào thì lấy số đó.
-ủa? caca mấy người vệ sĩ đâu rồi?
-hì hì…. Họ đang ở đây thui, mặc đồ bình thường không ai biết đâu.
-Đây để anh chỉ cho em yên tâm ha!
-Đâu anh?
-Thấy cái anh đang mặc quần jean và áo thun trắng có khoác chiếc áo jean bên ngoài không?
-Vệ sĩ mà chơi cùng con nít sao?
-Hì hì… đâu ai cấm điều đó đâu em, họ cũng là người có trái tim mà! Họ hết long vì chủ nhưng họ cũng yêu trẻ em lắm!
Bên phía gian hàng của chàng vệ sĩ.
-Wow chú ném đồng xu hay quá! Chú ném cho cháu với!
-Uhm, dược rồi chú ném!
-Trời ơi! Trúng nữa kìa, chú ném cho cháu với! ( mấy đứa trẻ bu quanh đòi quíu quích)
Cái tên chủ trò chơi bắt đầu thấy khó chịu khi anh chàng vệ sĩ này ném đến đâu trúng đến đó, làm tên chủ hàng này méo mặt vì trên kệ không còn một con gấu bong hay thứ khác cả.
-Đó em thấy chưa Thiên Thiên! Vệ sĩ cũng dễ thương lăm chứ bộ!
-Hì hì,…. Em thấy rồi! Em thấy người đó có gì đó lạ lắm!
-Sao lạ? anh thấy bình thường mà!