Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 51

-Yes! Thưa đại ca! ( Thắng bỏ đi xuống dưới đất)

-Haiz……. Cái tên này tao bắt đầu không ưa nó rồi!

-Mày ráng đi, xong dụ này tao mày cùng với anh em biến!

-Là sao???

-Là lật đổ cưỡm số tiền đó rồi dọt!!!

-Bằng cách nào chứ!

-Vậy nè!!! Vậy đó!

-Uhm, tao thấy tội cho cô đó và đứa bé quá!

-Sao??

-Tao ở nhà cũng có vợ va con nhỏ.

-Uhm,, thì ra là vậy!!! thui ráng đi, xong việc mày sẽ về với vợ con mày thui!



Hai tên chụm đầu bàn bạc lật đổ tên Thắng, không biết chúng có làm được không đây. Nếu lật đổ Thắng chắc cũng phải sẽ có một tên làm chủ đàn em. Chờ đến tối, Thiên Thiên có một kế hoạch tẩu thoát khỏi chỗ này! Thiên Thiên giã bộ hòa nhã thân thiện với Thắng khi hắn vào phòng xem Thiên Thiên như thế nào.



-Gần cả tuần ở đây thế nào hả em?

-Em muốn được ở bên anh!

-Hả? mày vừa nói gì thế tao không hiểu?

-Em nói thế mà anh cũng không hiểu! ( Thiên Thiên giã bộ lại ngồi trên đùi của hắn) là em sẽ bỏ caca theo anh!

-Hả? tao không tin đâu! Tính lừa tao hả?

-Không! Em không lừa anh!

-Lấy gì để tin là mày không lừa tao chứ!

-Em chẳng có gì phải lừa anh cả, mạng sống em và đứa bé đang nằm trong tay anh, nên anh muốn làm gì thì chả được.

-ờ nhỉ……

-anh có rươu không hôm nay em và anh cùng uống!

-có! Tụi bay đem rượu cho tao.

Tính ra hắn cũng dại gái quá nhỉ, nghe mấy lời ngọt ngào của em thôi, là hắn tin rằng em theo phe của hắn, nhưng rất tiếc mọi chuyện không như em mong muốn rồi.

-con kia, mày định lừa tao để thoát thân hả? mơ đi! Tao tưới rượu lên mặt mày cho mày tỉnh nhá! Mày nói ngọt với tao cũng vô ích thui, tao muốn thấy mày và caca thê thả như thế nào!!!

Hắn cho em một tát rồi bỏ đi ra ngoài làm cho đứa bé giật mình khóc lớn! hắn gọi đồng bọn tập hợp.

-Tối nay chúng ta không ở đây nữa, dời địa điểm!

-Đến đâu đại ca!

-Chúng ta sẽ vào xưỡng gỗ!

-ở đâu đại ca?

-Gần đây thôi!



Vậy là hắn đã đổi địa điểm, đếm đó cả đồng bọn của hắn đưa em và đứa bé đến một xưởng gỗ. Ở đó toàn là gỗ cây, có những kiện hàng được đóng gói sẵn. Không biết làm sao hắn tìm được chỗ này nữa. trong xuỗng gỗ như thế cũng có 3 căn phòng đều có giường nằm, ở đây có điện có nước, nói chung là sinh hoạt được, là vẫn có người ở đây sinh hoạt bình thường, vậy là hắn chiếm cái xưởng này rồi, làm gì có cái xưởng bỏ hoan nào lại còn điện và nước hoạt động bình thường như thế chứ!



Quay trở về bệnh viện, cả nhà ai cũng thay phiên chăm sóc cho tôi, khi tôi tỉnh dậy thì thấy Jerry đang ở bên cạnh tôi còn mọi người thì không thấy đâu, tôi bắt đầu cảm giác được sự nhức nhói của thân thể và cả cái đầu của tôi nữa.

-Caca anh tỉnh rồi! để em đi kêu mọi người!

Tôi còn chưa hoàn hồn được mình đang nằm ở đâu, khi jerry đi khỏi tôi mới nhận biết được xung quanh tôi đang nằm trong bệnh viện, tôi ngồi dậy dựa lưng vào tường.

-Anh hai tỉnh rồi! ( Kim mừng rỡ)

-Con thấy trong người sao? ( cha tôi lo lắng)

-Nhức quá cha ơi!

-Uhm, uống thuốc vào sẽ đỡ ngay thôi!

-Thiên thiên!!! Cô ấy như thế nào rồi?

-Cả tuần nay không có tin gì về tụi nó cả! ( Bảo thất vọng)

-Vậy là sao? Không được tôi phải đi tìm chúng! ( tôi muốn bước xuống giường)

-Không được, anh chỉ mới vừa tỉnh lại, phải đợi sức khỏe anh bình phục mới được! ( bảo can tôi lại)

-Nhưng Thiên Thiên cô ấy đang gặp nguy hiểm, cái tên đó muốn giỡ trò thì sao???

-Bây giờ chúng ta phải đợi chúng gọi, thì cảnh sát mới xác định được hắn đang ở đâu chứ!



Tôi gần như bó tay chịu trận, tôi muốn tìm em nhưng không biết em đang ở đâu cả, tôi phải chờ cú điện thoại của hắn thôi, bây giờ tôi mới nhìn kỉ căn phòng lại một lần nữa, xung quanh tôi là máy móc định vị thiết bị điện thoại, có mấy người cảnh sát đi vào phòng tôi, họ ngồi vào đúng vị trí của mình. Một hồi sau điện thoại của tôi reo lên, một số điện thoại lạ, tôi vội vàng bắt máy!

-Oh! Oh!!! Tỉnh rồi hà cô em?

-Thằng chết tiệt!

-Sao lại chửi anh như thế nhỉ? Em đã khỏe chưa nè!

-Ta không cần sự quan tâm tào lao của ngươi!

-Ta chỉ mún biết sức khỏe đã tốt hơn chưa thôi, nếu chưa tốt thì tịnh dưỡn thêm vài ngày hay một tuần gì đấy.

-Vợ tao đâu!

-Đang ở đây thui! Đừng nóng thía, khi nào bình phục sức khỏe thì chúng ta chơi trò chơi vậy hen! Bye bye….

-Alo Alo….. Hắn tắt máy rồi!

-Hắn nói gì? ( Bảo lo lắng)

-Hắn bảo đợi tôi bình phục sức khỏe sẽ chơi trò chơi!

-Trò chơi gì?

-Không biết!

-Anh đã xác định được vị trí chưa? ( Bảo hỏi cảnh sát)

-Không được, cuộc gọi quá ngắn! không thể làm gì được!

-Chết tiệt!!!



Chúng đổi địa điểm vào một khu xưởng gỗ, sức khỏe của tôi cũng dần bình phục chỉ sau 3 ngày, tôi cùng với Bảo đi siêu thị mua cái gì đó về ăn, vô tình trong lúc đang lựa đô hộp thì tôi thấy một bóng dáng thật quen, nó cũng đang lay hoay lựa đồ hộp như tôi, nó là con Ngân đó, một cơ hội cho chúng tôi.



-Bảo nhìn kìa con Ngân đó!

-Oh! Nó cũng đang đi siêu thị ah!

-Bắt nó!

-Ok.



Chúng tôi đi từ từ, từ phía sau lưng nó, khi nó chợt nhận ra chúng tôi, nó tính la lên, nhưng bị tôi ôm bịt miệng lại còn Bảo thì nắm phần chân, khinh nó đi bằng lối thoát hiểm, nó cố chống cự nhưng chẳng được gì. Chúng tôi thẩy nó vào xe, Bảo lập tức để con dao bật đưa ngay trước mặt nó.



-Khai mau! Tụi mày bây giờ đang ở đâu hả?

-Máy mà không nói tao sẽ đem mày lên cảnh sát lập tức!

-Chúng tôi đang ở một trong một cái xưởng!

-Gần đây Thiên Thiên và baby tụi bay đối xử thế nào hả?

-Họ vẫn ổn Thắng không làm gì cả, chỉ lâu lâu cho vợ anh vài cái tát!

-Thằng khốn đó sao đánh vợ tao.

-Vì vợ anh tìm cách trốn thoát, nhưng giờ có muốn trốn cũng không đươc, hắn hù họa nếu trốn lần nữa, đứa bé sẽ chết!

-Thằng khốn này! Tao sẽ gϊếŧ nó!!!

-Bây giờ mày chỉ đường cho tụi tao đến đó! ( tôi ra hiệu cho đàn em của Bảo lăn bánh)

-Tôi sẽ chí nếu anh kêu bạn anh đứa con dao ra khỏi mặt tôi.

Bảo tự động cất dao vào người, để cho cô ta dẫn đến cái xưỡng gỗ đó, đoạn đường đi thì có vẽ không gập gồ gì nhiều nhưng khoảng 1h sau chúng tôi mới đến được chỗ này, đường đi có vẻ khá xa,. Tôi nóng máu quát lớn,

-Mày chỉ cái đường gì vậy hả? sao chưa đến nữa hả?

-Anh đừng có quat vào mặt tôi, đến con đường kia ngừng lại là gần đến nơi.



Chiếc xe nhanh chóng ngừng lại, trước mặt tôi bây giờ là một con đường nhỏ dẫn đến khu xưỡng gỗ kia, tôi ra hiệu cho đàn em của Bảo đợi ở đây, 2h sau không thấy tôi và Bảo thì bao cho cảnh sát đến ngay, cô ta đi đẳng trước dẫn đường, Bảo giữ lấy hai tay cô ta, để phòng hờ cô ta trốn thoát, để báo cho đồng bọn.

Ngay cửa chính có 2 tên đang cầm côn trên tay, đứng canh gác, nhìn xung quanh, ở cửa sau cũng có hai tên canh gác, ngay cả cửa số cũng có 1 tên canh nữa, chúng có vẻ bảo vệ rất kỉ lưỡng.

-Bảo nè anh ở lại đây đi! Để tôi và cô ta vào một mình!

-Sao được, như thế rất nguy hiểm.

-Nếu anh vào hắn sẽ nghi ngờ đề phòng nhiều hơn.

-Nhưng mà….

-Không nhưng nhị gì hết, cứ ở đây chờ, sau 1h không thấy tôi ra thì anh xông vào. Ok?