- Hai người hạnh phúc nhỉ?
- Hì hì… muốn có được hạnh phúc này chúng mình cũng phải đấu tranh lắm mới có được, khi đã có thì phải biết giữ chứ!
- Uhm. Chuyện tôi kể với Bảo đó, bảo tính sao?
- Ah! Được thôi, tôi sẽ cho người qua, coi như là vệ sĩ cấp cao dành cho anh, để bảo vệ đứa bé và vợ của anh, cho đến khi nào tên kia xuất hiện.
- Cám ơn! Bảo! Bây giờ Bảo chỉ cần cho 2 người canh là đủ ùi, khi nào đứa bé cứng cáp hơn thì chúng ta bổ sung thêm người.
- Uhm! Được ok!
- Caca chẳng muốn dính vào tụi xã hội đen với đám đó, chỉ muốn có cuộc sống bình thường như mọi người mà thui.
- Tôi hiểu mà anh đừng lo! Chừng nào tôi vào thăm vợ anh đây? Tôi chưa biết cô ấy ra sao cả?
- Ah! Lát nữa tôi đưa anh vào bệnh viện ùi sẽ gặp mà!
- Vợ anh chắc phải đẹp lắm nhỉ?
- Hì hì…. Cái đó chưa biết được, với tôi thì đẹp với anh không đẹp thì sao?
- Hà hà…. Nói chung những người phụ nữ yêu ta họ đệu đẹp!
Quả thật một câu đùa của Bảo làm căn phòng thấy vui vẻ hẵn lên, lúc đó Jerry cùng vừa về, trên tay cô ấy cầm tùm lum thứ, toàn là đồ cho trẻ sơ sinh.
- Làm gì mà cả hai người cười vui thế?
- Ah! Tụi anh đang bàn tý việc thui! ( Bảo cười với Jerry)
- Jerry nè! Em mua gì mà nhiều vậy?
- Hì hì… quà cho baby của anh đó caca!
- Trời! đến thăm được rồi, quà cáp làm gì?
- Đâu có được! bạn bè với nhau không? Thì phải biết nghĩ đến nhau chứ!
- Jerry nói đúng đó, caca cũng đừng khách sáo!
Tôi lấy xe chở hai người đến bệnh viện thăm Thiên Thiên.
- Caca họ là ai vậy?
- Ah! Hì hì… đây là Bảo và jerry anh đã nói cho em nghe về họ đó, bên Malaysia.
- Oh! Chào hai người!
- Hì hì…. Chào Thiên Thiên! Rất vui khi được làm quen với Thiên Thiên! ( Jerry đến nắm lấy tay ngồi cạnh xuống giường)
- Chào Jerry! ( Thiên Thiên cười đáp lại)
- Đây là quà của hai đứa mình dành cho baby của Thiên Thiên đó!
- Sao nhiều vậy?
- Hì hì…..
- Thôi hai người nói chuyện với nhau đi, Caca và Bảo ra ngoài tý!
- Tội nghiệp cho Thiên Thiên quá! Phải chịu nhiều mọi thứ, Jerry phục Thiên Thiên lắm!
- Hì hì… mọi người có hoàn cảnh khác nhau mà, mình cũng may mắn khi có Caca ở bên cạnh. Jerry bao nhiu tuổi rồi.
- Hì hì….. Jerry 20
- Vậy xưng chị em được rồi, mình có 19 ah.
- Hihi… cũng được thôi. Khi nào em mới xuất viện được.
- Dạ, ngày mai.
Tôi cùng Bảo ra ngoài, có ghé qua phòng ấp nhìn đứa con của tôi, nó đang thức nó đang quạy quọ trong cái l*иg kìa, hai chân hai tay đang muốn tung hoành ngang dọc, trông thật đáng yêu. Bỗn dưng cả tôi và Bảo thấy có một tên bịt mặt nhìn rất đáng nghi, hắn thấy chúng tôi lập tức chuồn ngay tức khắc. cả tôi và Bảo dí theo, vì nghĩ đó chính là đồng bọn của tên Thắng.
Hắn bị đuổi theo, hắn chạy vượt qua cô y tá đang đẩy chiếc xe lăn cho bà cụ, chúng tôi cũng nhanh chóng né, không gây phiền phức gì, cô y tá đẩy một cái xe đầy kìm tiêm, hắn nhanh chóng đẩy chiếc xe lao về phía chúng tôi, tôi nhanh chóng chụp ngay chiếc xe, mọi thứ hắn làm cãn trở chúng tôi chúng tôi đều vượt qua được. Dí hắn đến tận cửa chính của bệnh viện, có môt chiếc xe mô tô phân khối lớn đang đợi sẵn trước cổng, hắn vọt lên xe nhanh chóng, chiếc xe bắn khói vuột đi mất.
Tên chạy xe lo nhìn về phía chúng tôi, khi quay lại thì hắn đang đối diện chiếc xe cấp cứu của bệnh viện, hắn nhất đầu xe chạy lên nóc của chiếc xe cứu thương, rồi vụt mất, làm xôn xao cả bệnh viện, mọi người đều hoảng sợ khi thấy có một tên vượt pha mạo hiểm.
- Chính là đồng bọn của Thắng!
- Uhm, yên tâm đã có tôi bên cạnh anh rồi Caca!
- Uhm.
Tôi và Bảo quay về phòng của Thiên Thiên, thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ, chúng tôi giấu chuyện lúc nãy xảy ra, để tránh làm cho em thấy sợ.
- Caca em nghe mọi người nói có chuyện gì xảy ra hồi nãy vậy?
- Ah! Có một tên muốn làm pha mạo hiểm ấy mà! ( tôi giả vờ như không có chuyện gi)
- Là sao??
- Là nó muốn tạo ấn tượng cho người xem, lấy xe đi trên nóc xe cứu thương. ( bảo nhanh chóng tiếp ứng)
- Thời buổi này nhiều tên điên thật đó! ( jerry lắc đầu)
Điều đó cũng làm cho tôi và Bảo cũng bắt đầu thấy lo, không biết hắn có làm như đúng lời hắn nói là đợi đứa bé cứng cáp hog? Hay sẽ bắt đứa bé ngay lúc này.!
Thế là hôm nay em cùng baby ra viện, cả nhà ai nấy đều vui, trước bệnh viện y như có hội vậy, 4 chiếc xe hơi 4 chỗ đậu trước bệnh viện, toàn là xe nhà chứ không phải taxi, chúng tôi ra bệnh viện là đúng 8h30, cô tôi hỏi thì giờ đó là giờ tốt, tốt cho đứa bé sau này, đây là một số truyền thống hồi xưa thui, chứ không có gì rờm rà.
Lúc đó có một tên lạ mặt đang dòm ngó về phía chúng tôi, rồi tên đó cũng vụt mất cùng với chiếc mo6to phân khối lớn.
Khi chúng tôi về đến nhà.
- Thiên Kì nè! Con về nhà rồi đó! ( tôi hôn lấy đôi má của bé)
- Thành viên mới của nhà chúng ta. ( Thảo và Phúc cùng nói)
- Mẹ sẽ cho con xem phòng mới của con! ( em hạnh phúc)
Hì hì… căn phòng của đứa bé được tôi và mấy đứa em trang trí. Nó như thế này nè. Nhìn rất nhẹ nhàng cảm giác ấm áp khi bước vào phòng của bé.
- Con gái của mẹ! phòng của con đây nè! Baba và mấy cô chú của con đã làm nó đó! Con thích không nè!
- Hì hì…. Baba làm mà không thích nữa thì thui luôn ah. ( tôi đùa cùng bé)
- Thôi con cho baby bú đi, chắc nó đói rồi đó! ( cô ba nhìn baby cười thật tươi)
Cả nhà tôi ai cũng lần lươt đi xuống phòng khách để tôi và em cùng đứa bé trên phòng, họ đang dành cho tôi với em cùng con một không gian riêng!
- Em cho baby bú đi! Nhìn nó kìa! Thương quá đi!
- Hì hì….
Đứa bé ôm bầu sữa mυ'ŧ liên tục, nó có vẻ đói lắm rồi nhỉ, tôi thì tranh thủ xếp quần áo những thứ linh tinh của bé để vào tủ, lên kệ hết. Tôi vừa xong thì baby cũng vừa bú xong.
- Ý nó tè lên người em rồi!
- Hì hì…. Để anh cùng em thay đồ cho nó nè!!!
Tôi và em hạnh phúc khi có đứa bé, có lẽ đứa bé làm tôi và em gắn chặt với nhau hơn. Việc làm cha ban đầu của tôi thật khó khăn, tôi phải nhìn em làm baby từng chút một, rồi nhanh chóng ghi nhận nhanh vào não, để có thể chăm sóc con cùng em, tôi ẵm baby đi vòng vòng căn phòng, em cứ nhìn tôi cười, ẵm nó được một chút thì baby ngủ rồi, tôi nhẹ nhàng đặt baby vào trong nôi.
Baby đã ngủ, tôi đến bên cạnh em, ôm em vào lòng của mình, bàn tay em cũng ôm lại tôi thật chặt, rồi tôi nhẹ nhành hôn lên tráng của em, tôi và em không nói gì nhau cả, chỉ ở đó cảm nhận chúng tôi được ở bên nhau, sao bao nhiêu việc xảy ra.
- Caca!!!
- Hả?
- Em yêu anh nhiều lắm!
- Hì hì… anh cũng yêu em, nhiều hơn chữ nhiều luôn!
- Em thật ngốc đã muốn rời xa anh!
- Thôi chuyên cũ rồi, bỏ qua đi, chúng ta bây giờ đang rất hạnh phúc đó sao?
Một bàn tay tôi ôm lấy em một bàn tay tôi nắm tay em thật chặt, để trên ngực của mình. Điều đó cũng đồng nghĩa là, sắp có chuyện xảy ra với đứa con của em, tôi phải bảo vệ em, và đứa con của mình. Tôi và em ra khỏi phòng xuống phòng khách cùng gia đình.