- Không! Anh biết em đang nói dối, đó không phải là những gì em thật lòng nói! ( ánh mắt của em đang né tránh tôi)
- Đó là sự thật!
- Em nói dối! Anh không tin! Ánh mắt của em cho anh biết em đang nói dối!!! Thiên Thiên anh không thể thiếu em được, bây giờ anh có mọi thứ, nếu không có em thì nó trở nên vô nghĩa mà thôi!
- Sao anh ngốc quá vậy! anh đúng là đồ ngốc! Li dị em rồi, anh có thể kiếm cho mình một người vợ khác, một cuộc sống tốt hơn, chứ không phải cứ vằn vặt suốt thế này! ( em khóc em dùng tay đánh vào ngực tôi)
- Em đừng như vậy mà được không? Em phải tin anh chứ, dù gia đình ko cho anh làm trong công ty nữa, anh có thể xin các công ty khác mà làm việc. ( tôi ôm lấy em vào lòng)
Tôi biết em đang rất buồn, rất buồn, em không muốn thấy tôi trong tình trạng như thế này, em muốn rời xa tôi để tôi và gia đình không còn xung đột với nhau nữa, tương lai của tôi sẽ tốt đẹp hơn khi em rời xa tôi, đó là những gì em suy nghĩ. Tôi nhìn em mà lòng càng đau xót, em đã khóc rất nhiều rồi, tôi không muốn thấy em khóc thêm một lần nữa, nhìn em khóc tôi đau lắm, tôi từ từ đặt một nụ hôn lên tráng, lên má, cuối cùng là lên đôi môi của em, tôi ẳm em lên phòng cùng với nụ hôn không rời đó. Tôi như trao thêm cho em sức mạnh để chống lại mọi thứ xung quanh này.
Và bây giờ hiện tại, cái thai của em nó đã bắt đầu lớn dần, theo tôi đoán cái thai chắc được 3 tháng rồi, đêm đó em ôm tôi ngủ thật ngon, riêng tôi không ngủ được, tôi bước dậy đi ra khỏi giường tránh đánh thức giấc ngủ ngon của em, tôi ngồi vào laptop lên mạng tìm kiếm việc làm mới cho mình, tôi đã kiếm suốt cả đêm , in ra cả một list công ty đang cần tuyển người làm, cầm tờ giấy tôi hy vọng sẽ có một vị trí tốt, vì bằng cấp của tôi là đạt loại khá trở lên, không thể nào các công ty không nhận tôi được, tôi mãi lo tìm kiếm suy nghĩ, ngủ luôn cả trên bàn làm việc mà không hề hay biết.
Buổi sáng Thiên Thiên thức dậy, không thấy tôi nằm bên cạnh, thấy tôi đang ngồi ngủ ở trên bàn làm việc, cùng với một xấp giấy trên bàn tìm việc làm, cô ấy đánh thức tôi dậy, làm tôi hơi giật mình.
- Anh đã thức suốt đêm sao? ( cô ấy lo lắng)
- Uhm. ( tôi nhìn cô ấy mỉm cười)
- Chừng nào anh đi xin việc làm!
- Hai ngày nữa anh mới đi lận!
- Vậy anh lên giường ngủ một chút đi!
- Uhm.
Quả thật tôi buồn ngủ thật, lúc làm công ty của cha tôi, có khi tôi thức suốt cả đêm mà có hề hứng gì đâu, có hôm nay thức mới có tý tự dưng sáng dậy lại muốn ngủ tiếp, tôi hôn em chào buổi sáng, rồi đi tới chiếc giường ấm áp nằm ngủ, em trao cho tôi một nụ hôn lên tráng.
Em xuống dưới nhà làm những công việc em hay thường làm mọi ngày, rồi Chi ghé qua nhà, hình như Chi biết chuyện thì phải.
- Thiên Thiên!!! Có chuyện như vậy sao?
- Uhm! Là thật đó! Bây giờ tụi mình phải đối mặt đây nè!
- Caca là gái sao? Mình nhìn mình còn không tin nữa là……
- Uhm,, nhưng caca vẫn ra sức bảo vệ cho mình.
- Uhm, tui biết hết ùi, kể cả chuyện của Thảo với cái đứa con gái nào đó, giống caca vậy?
- Anh ấy đang ngủ ở trên phòng, suốt đêm qua anh ấy không ngủ được!
- Oh oh…. Hình như nghe nói caca không làm công ty cho gia đình nữa hả?
- Uhm, vì tui mà anh ấy phải chịu như vậy? Tôi không muốn làm caca như vậy đâu.
- Biết sao bây giờ, chỉ có những người yêu nhau mới dám bỏ hết tât cả để được gần người mình yêu thui.
- Chi có cách nào giúp anh ấy không?
- Chi chưa có cách, khi nào nghĩ ra chi sẽ giúp!
- Cảm ơn Chi nhiều lắm nha!
- Trời! tui chưa giúp gì mà!
Chi bạn thân nhất của Thiên Thiên, Chi rất muốn giúp tôi và thiên thiên trong hoàn cảnh này, nhưng cô ấy cũng phải bó tay, vì chưa nghĩ ra cách. Thiên thiên nhờ Chi giúp Thiên Thiên kiếm một việc làm để phụ tôi, cho tôi đỡ cực, ban đầu Chi không dám giúp đâu, sợ tôi sẽ cằn nhằn vì em đang mang thai không làm việc nặng được, nhưng em năn nỉ dữ quá Chi phải đành giúp thôi.
Ngày đi tìm việc làm của tôi cũng bắt đầu, Thiên Thiên chọn cho tôi một bộ vest đẹp nhất.
- Chưa bao giờ anh có cảm giác nay cả?
- Cảm giác gì thế?
- Hồi hộp! hì hì….
- Hihi… chồng em cũng biết hồi hộp sao? ( cô ấy sửa áo cho tôi)
- Phù… hy vọng hôm nay anh sẽ tìm được việc làm.
- Hihi… chồng em sẽ tìm được mà, cố lên!
- Ùa.
Tôi hôn tạm biệt em, bắt đầu đi tìm việc làm mới cho mình, tôi lái xe đi đến những công ty cao lớn, có tiếng tăm đó giờ. Tôi hy vọng sẽ tìm cho mình được một công việc thích hợp.
- Chào Anh! Anh đến có việc gì?
- Tôi đến xin việc làm!
- Ah! Anh có thể cho tôi xem hồ sơ được không?
- Ah! Đây!
- Chúng tôi xin lỗi tôi không thể nhận anh vào làm được!
- Sao vậy? hồ sơ tôi tốt thế mà!
- Xin lỗi! chúng tôi không nhận anh vào làm việc được, mong anh ghé qua công ty khác!
Tôi hơi thất vọng vì mình mới đi một công ty thui mà đã bị từ chối mà không có lí do. Nhưng tôi không nản chí tiếp tục đi đến công ty thứ hai khác thử xem sao, may ra mình được nhận thì sao, nhưng mà công ty thứ hai cũng từ chối không nhận tôi v ào làm việc, cũng như công ty trước. Tôi lấy viết gạch bỏ đi những chỗ mình không xin được việc làm. Tôi đã đi hết cả ngày, đi khắp cả thành phố các công ty đều từ chối, họ không có lý do gì cả, có công ty lại bảo mới tìm được người rồi họ không nhận tôi, tôi buồn lắm.
Cứ thế 3 ngày đi qua liên tục trước mặt tôi, tôi vẫn không xin được việc làm, tôi rơi vào trạng thái thất vọng, tôi đã xé nát tờ giấy tìm nơi việc làm không thương tiếc, bẻ gãy luôn cả cây viết, tôi ngồi ở trong công viên một mình, với tâm trạng đầy nặng nề mệt mỏi tôi tự trách mình, không lẽ tôi không thể chăm sóc cho Thiên Thiên và đứa bé sao? Tôi vô dụng đến như vậy sao?
Tôi vô tình nhìn thấy một cặp vợ chồng đang đùa giỡn với đứa con bé nhỏ của mình, tôi nghĩ đến em, nghĩ đến đứa bé. Tôi đang ngồi suy nghĩ vẫn vơ, bổng có một người nào đó dục tờ giấy gói bánh mì vào người tôi, tôi vô tình nhìn thấy một công ty cần tuyển một nhân viên. Tôi hy vọng công ty này sẽ nhận tôi vào làm việc.
Tôi lập tức đi đến công ty đó.
- Chào Anh! Anh đến đây có việc gì?
- Tôi đến xin việc làm!
- Cho tôi xem hồ sơ của anh!
- Sao ah? Có được không?
- Hồ sơ của anh rất tốt, có bằng tốt nghiệp đại học ở Úc, trên cả tuyệt vời, công ty tôi rất cần một người như anh.
- Vậy tôi được nhận vào làm phải không? ( tôi vui mừng)
- Rất tiếc tôi không nhận anh vào làm được.
- Sao? Anh mới khen hồ sơ tôi tốt mà! Sao lại không nhận chứ!
- Một lý do hơi khó nói! ( bỗng dưng điện thoại reo) xin lỗi tôi có điện thoại.
Cuộc nói chuyện điện thoại, tên đó quay qua chỗ khác nói chuyện không để tôi nghe thấy.
- Alo! Tôi giám đốc nghe đây!
- Tôi chủ tịch Mac đây!
- Dạ! em chào chủ tịch!
- Uhm, con trai tôi nó có ghé qua xin việc làm chỗ anh không?
- Dạ có thưa chủ tịch!
- Anh có nhận nó không?