Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 38

- Anh xạo! anh nói vậy để cho em xuống chứ gì!

- Anh nói thật! Anh không lừa em!

- Thảo! con xuống đi, con muốn gì mẹ cũng chấp nhận cả? mẹ xin con!!!

Ngay lúc đó Phúc đã tiến lại gần Thảo, chụp được Thảo.

- Phúc không muốn mất Thảo đừng làm chuyện dại dột như vậy!

- Phúc!!! ( thảo ôm Phúc khóc)

- Chúng ta sẽ cùng đối mặt với sự thật, giải quyết nó , chứ không phải đi tìm đến cái chết mà giải quyết!



Phúc đưa Thào xuống đất một cách an toàn, còn cô ba thì chạy ngay đến thảo ôm Thảo khóc nức nỡ, xém một chút xíu nữa cô đã mất đi người con gái ngoan của mình rồi, cô 3 chợt nghĩ đến phúc, nhờ có phúc mà Thảo suy nghĩ lại. Cô ba kêu Phúc về nhà cùng chúng tôi. Còn tôi thì làm sao đây? Tôi đã nói ra sự thật đó, sốt bao nhiêu năm trời ba tôi dấu diếm. Chuyện rắc rối lại tiếp tục xảy ra, rồi đứa bé trong bụng của Thiên Thiên không phải của tôi.



Tuy chuyện của Thảo đã yên ổn một phần nào, nhưng còn chuyện của tôi thì sao? Ai sẽ nói đỡ dùm tôi đây, có thể gia đình chấp nhận tôi như vậy, nhưng Thiên Thiên gia đình tôi có chập nhận cái thai trong bụng của cô ấy không? Tôi muốn điên lên đi được, sao ông trời không cho tôi là một thằng con trai cho rồi, sao bắt tôi phải làm con gái chứ. Để mọi chuyện càng ngày càng phức tạp lên. Cha tôi sẽ ăn nói như thế nào với tất cả anh em trong gia đình đây? Tôi rất thương cha, tôi không muốn ông chịu nhiều sầu não rồi lại bệnh.



Thảo được đưa về nhà an toàn, Phúc cùng chúng tôi về nhà, cái mặt của tôi bây giờ không còn một giọt máu, nó cho tôi bao nhiêu suy nghĩ đang dồn dập, rồi tự nhiên tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang cầm lấy tay của tôi, như cho tôi thêm sức mạnh để đối mặt với sự thật khủng khϊếp đó. Đó là em Thiên Thiên, bàn tay em đã làm cho tôi dũng cảm hơn, trước sau gì đi nữa, chúng tôi cũng phải đối diện với sự thật này. Tôi nhìn đứa con trong bụng của Thiên Thiên. “ cha sẽ làm tất cả cho mẹ và con”



Về đến nhà không thí thật nặng nề làm sao, chẳng ai nói câu nào, Thảo Phúc Tôi và Thiên Thiên ngồi nhìn nhau, Phúc nắm lấy tay Thảo dù bất cứ giá nào hai đứa cũng phải được ở bên nhau, một lần nữa tôi cảm nhận được sự ấm áp bàn tay của Thiên Thiên đang chạm vào tay tôi.



- Mẹ hồi nảy mẹ nói con muốn gì mẹ cũng chấp nhận đúng không?

- Uhm. ( cô ba buồn bã đáp)

- Mẹ cho con và Phúc đến với nhau nha mẹ!

- Uhm. ( bà nhắm mắt gật đầu) con có chắc sẽ hạnh phúc?

- Con chắc mà mẹ. ( bàn tay của nó và Phúc đang siết chặt vào nhau)

- Phúc! Bác chỉ có nó duy nhất đứa con gái, nếu có chuyện gì xảy ra với nó, bác sẽ không tha cho con đâu, không phải ta chấp nhận điều này là xong đâu. Con phải chứng minh để ta thấy hai đứa thật sự cần ở bên nhau, chứ không phải bồng bột nhất thời. ( mặt cô ba buồn rầu thấy rõ)

- Dạ! Cháu sẽ chứng minh cho bác thấy!



Hai đứa nó nhìn nhau cười hạnh phúc thấy rõ, còn tôi chẳng cười nổi một cái, tôi sắp bị chia ba sẻ bảy, không biết trong nhà sẽ xử tôi và Thiên Thiên như thế nào. Cô ba quá mệt mỏi chuyện của Thảo nên đã về phòng nằm nghĩ, không muốn ai làm phiền đến mình nữa, cô ba muốn được yên tỉnh.



- Caca! Hồi nãy ở cây cầu cháu nói cháu là gái sao? ( Chú 5 nhìn tôi)

- Dạ! Cháu là gái! ( tôi nhắm mắt trả lời)

- Anh hai! Chuyện này là sao hả? tại sao trên giấy tờ giới tính của nó là nam? Là sao? ( chú 5 tức giận vì cha tôi giấu cả gia đình)

- Bất đắc dĩ anh mới làm vậy? ( cha tôi nhìn xuống đất, hai tay nắm chặt)

- Anh nói ra hết đi tại sao anh làm vậy? ( chú 4 bực bội)



- Vì cái quy luật của nhà mình, lúc nào cũng xem con trai là nhất, cái gì cũng ưu tiên hàng đầu, còn những đứa con gái thì bị thiệt thòi, tụi nó cũng được nhưng chỉ được 2 phần của 10 phần của mấy đứa con trai, làm cha mẹ làm sao để cho con cái mình thiệt thòi như vậy, nên anh đã làm như vậy.

- Ba ơi! Con thấy bác 2 nói đúng đó, mọi bên đều phải công bằng, không được trọng nam khinh nữ như vậy, tụi con cũng có cái riêng cái hay của mình, tụi con cũng có quyền hưởng những gì mà mấy anh được hưởng chứ ba. ( bé Kim nói hết những suy nghĩ của mình)

- Con đồng ý với em của con, chúng ta bỏ cái quy luật đó đi, gái hay trai, hay bất cứ ai đi nữa, cũng đều đáng trân trọng. ( Long đồng tình cùng em của mình là Kim)

- Thôi được rồi, bây giờ có làm to lên cũng chẳng được lời lộc gì, càng làm mọi thứ rối tung lên. ( chú 3 lắc đầu)

- Nếu Caca là con gái thì Thiên Thiên làm sao có thai được? ( cô 4 lên tiếng, Thiên Thiên đang cầm ly nước, nghe vậy liền đánh rơi ly nước xuống đất)

- Chuyện này….. ( tôi lắp bắp)

- Trời ơi, cái nhà này sắp loạn hết rùi sao, đã Phúc với Thảo, bây giờ đến cả con và Thiên Thiên là sao hà caca? ( chú 5 )

- Anh hai! Anh nói gì đi chứ! Tụi em muốn một câu giải thích! ( chú 5 hối thúc)

- Thiên Thiên cô ấy là người bị hại mà! ( tôi như van xin mọi người)

- Ai hại nó? Hay nó nɠɵạı ŧìиɧ? Để có thai hả?

- Thắng! chính hắn đã làm cô ấy có thai! Nhưng bây giờ hắn cũng mất tích rồi! thì đứa con trong bụng của Thiên Thiên cũng xem như là con của con thôi!

- Không! Đừng có nói chuyện cái kiểu đó caca, li dị ngay lập tức, nếu không muốn mọi chuyện càng phức tạp hơn. ( chú 3 như quả quyết)

- Không! Con sẽ không li dị cô ấy! Cha, cha nói gì đi cha, cha đừng im lặng như vậy mà cha! ( tôi quỳ xuống năn nỉ cha)

- Cha xin lỗi! cha không thể giúp con được! ( cha tôi quay mặt chỗ khác)



Mọi người có thể bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho Thảo và Phúc, nhưng chuyện Thiên Thiên mang thai thì họ không bỏ qua, họ bắt tôi phải li dị với Thiên Thiên ngay lập tức, không được cãi lời họ, nếu không tôi cũng chẳng còn chỗ đứng ở trong công ty, tôi cũng chẳng còn một xu dính túi, coi như tôi trắng tay tất cả. Họ nói nếu li dị Thiên Thiên thì coi như chưa hề có cái gì xảy ra trong căn nhà này cả. tại sao lúc đầu họ ủng hộ, họ yêu quý Thiên Thiên bao nhiêu, bây giờ ai nấy cũng đều lạnh nhạt với cô ấy.



Cả nhà tôi ra lệnh cho tôi phải chấm dứt hết mọi thứ với cô ấy, từ giờ trở đi tôi còn qua lại với cô ấy, thì tôi không còn gì hết, họ sẽ không cho tôi làm trong công ty nữa, tài khoản của tôi họ đã rút gần cạn của tôi, chỉ để tôi đủ sài trong một tuần, họ xem nếu không có tiền tôi sẽ ra sao. Họ nói sẽ trả lại mọi thứ nếu tôi chấm dứt quan hệ với Thiên Thiên. Không bao giờ tôi để mất em cả, thà mất tất cả chứ tôi không để mất em. Một tuần trôi qua với tôi đủ thứ chuyện.



Một cuộc tranh luận đầy gay gắt của tôi và cả gia đinh, em ngồi đó nước mắt em rơi nhiều lắm, rồi em bỏ chạy ra ngoài, tôi dí theo em tôi không thể mất em và đứa con được, trời lúc đó đỗ mưa to thật to, em chạy đã thấm mệt tôi dí kịp được em, tôi nhanh chóng ôm lấy em vào lòng, em ôm tôi và khóc nức nở. tôi sẽ không để em xa tôi nữa bước, cho dù gia đình tôi có làm gì đi chăng nữa.



Tôi đưa em về nhà riêng của tôi và em, vừa bước vào tới cửa thì:

- Caca chúng mình li dị đi! ( cô ấy nhìn tôi)

- Em vừa nói cái gì vậy? không anh không li dị?

- Em không còn yêu anh nữa!

- Gì? Em nói sao? Anh không tin? Em đang nói dối!

- Em nói rồi! em không yêu anh nữa, em chỉ lợi dụng anh mà thôi, người em yêu là Thắng chứ không phải anh? Em đi rồi, anh sẽ có mọi thứ chứ không phải như thế này!