Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 37

- Này! Tên kia! Ngươi làm gì đó! ( tôi gọi nó)

- Dạ! Dạ!cho em hỏi có phải nhà của anh Caca không ah! ( nó hỏi một cách sợ sệt)

- Uhm! Có gì không hả? ( tôi nhìn nó nghiêm mặt, nó không biết tôi giống nó)

- Anh cho em hỏi, nãy giờ có cô bé nào tên thảo vào nhà này không ah?

- Kiếm nó để làm gì? Ta nên xưng hô thế nào với ngươi đây!

- Dạ! em tên là Phúc! Em muốn nói chuyện với Thảo!

- Đi về đi! ( tôi thử nó xem, nó có yêu Thảo hay không)

- Sao anh bắt em về! Em chưa gặp được Thảo mà!

- Ngươi phải nói ngươi là gì của Thảo chứ, may ra ta mới cho gặp!

- Em em là….. là bạn Thảo! ( hình như muốn tránh né cái gì đó)

- Là Bạn… vậy mai mốt gì đó gặp! ( tôi vẫn đang thăm dò)

- Dạ không được! Em cần gặp thảo gấp!

- Chỉ là bạn thôi, thì mai mốt gì đó mà nói!!!

- Không phải bạn bình thường anh ah!

- Vậy là bạn bất thường! ( tôi chệt một mắt nhìn nó)

- Em là người yêu của Thảo! Em biết em nói ra có lẽ anh sẽ nhìn em như một người kì dị, người bất thường, nhưng em thương Thảo thật lòng! Anh cho em gặp Thảo đi anh!

- Đúng là kì lạ thật! ( nói ra câu đó tôi chẳng vui tý nào, vì tôi cũng như nó thui, cũng yêu một người con gái, chứ có hơn gì nó đâu) làm sao để tôi biết cô yêu em tôi thật lòng!

- Anh muốn em làm gì em cũng làm hết! ( nó khẳng định, làm tôi phải phục nó)

- Vậy hả? được rồi! một yêu cầu!

- Dạ! anh nói đi rồi em làm ngay! ( nó như muốn chứng tỏ hết mọi thứ với tôi, nó yêu Thảo thật lòng)

- Được! vào nhà nói chuyện với nó đi!

- Dạ! Em cảm ơn anh, em cảm ơn anh! ( nó vui đến mức ôm chầm lấy tôi, làm tôi như muốn nghẹt thở)



Nó chạy ùa vào nhà, khi thấy Thảo nó ôm chầm lấy Thảo, như không muốn mất Thảo vậy, Thiên Thiên và Tôi nhìn hai chúng nó, lòng thấy sao sao đó, tôi và Thiên Thiên vẫn chưa sẵn sàng để cho gia đình tôi biết sự thật, hy vọng một ngày nào đó thích hợp. Thảo khóc rất nhiều, khóc rồi mỉm cười khi thấy nó không rời xa Thảo. Hai chúng nó bắt đầu nhìn về phía chúng tôi, như một lời thỉnh cầu hãy giúp tụi nó được ở bên nhau. Tôi và Thiên Thiên đã hiểu ánh mắt đó.



Thế là cả 4 người cùng lên xe chạy về nhà của gia đình tôi, chúng nó ngồi đằng sau ôm lấy nhau, như không muốn mất nhau, tôi vội nắm lấy tay của Thiên thiên thật chặt, như muốn nói “ cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không bỏ em”



Về đến nhà cả 4 chúng tôi như sắp bước qua một địa ngục, đầy sự phẫn nộ, đầy sự soi mói, sự hoài nghi, nhiều thứ. Cô ba ngồi khóc sướt mươt ở phòng khách, cô 4 vỗ cỡ nào cũng không ngừng khóc được, vừa thấy nó là cô 3 nỗi giận, đuổi nó ra khỏi nhà ngay lập tức, không cho nó đến gần Thảo. Nhưng tay nó và Thảo đang nắm chặt với nhau, như muốn nói lên tất cả, hai tụi nó sẽ cùng sống chết với nhau.



Mẹ Thảo khóc tức tưởi, vỗ ngực đau điến vì đứa con gái của mình, cô muốn nó được lấy một người chồng thực sự, được hạnh phúc trọn vẹn chứ không phải là như thế này, còn tôi và Thiên Thiên lúc đó như mất hết sức mạnh, chỉ đứng yên không biết làm gì, vì tôi cũng như tụi nó.



- Mẹ! con xin mẹ! hãy cho con được lựa chọn hạnh phúc của chính mình! Con yêu Phúc mẹ ah!

- Mày nín! Mày không được nói! Tao không chấp nhận mày đi quen cái đứa gái không ra gái , trai không ra trai như vậy! Trời ơi là trời! ( câu nói của bà đυ.ng chạm cả tôi và nó)

- Mẹ phải cho con nói! Con phải nói! Mặc dù Phúc không phải là trai, nhưng Phúc cho con được sự ấm áp, Phúc có thể chia sẽ nỗi buồn cùng con, Phúc có thể làm con cười, phúc cho con sự yên bình, con cảm thấy an toàn khi ở bên Phúc, con yêu Phúc mẹ ah!

- Trời ơi! Ông trời ngó xuống mà coi nè, tôi ăn ở có ác đức đâu, mà sanh ra một đứa con gái nó đi yêu một đứa con gái vậy nè! May đi ra khỏi nha tao ngay đi ngay!

- Cô 3 ah! Đừng vậy mà !( tôi lên tiếng vn xin)

- Caca! Không phải chuyện của con, con đừng xen vào!

- Nếu mẹ nhất quyết như vậy con sẽ đi chết cho mẹ vừa lòng.

- Trời ơi là trời! con ơi là con!!! ( cô ba khóc trong nước mắt đầm đìa)

- Bác ơi! Hãy cho con và Thảo yêu nhau! ( phúc quỳ xuống van xin)

- Mày nín! Mày không có tư cách nói chuyện với tao! Cái thứ omoi như mày thì làm được cái gì!

- Mẹ! con không đồng ý khi mẹ xúc phạm Phúc như vậy!

- Mày giỏi nhỉ! Bây giờ mày dám hỗn với mẹ mày để bảo vệ cái thứ gái không gái, trai không ra trai này hả? ( cô ba vì nóng giận nên đã tát vào mặt Thảo một cái thật mạnh)



Thảo khóc trong nước mắt, vì mẹ không chịu hiểu cho Thảo, Thảo bỏ chạy một mạch ra ngoài đường, bất chấp tiếng gọi của mọi người, phúc dí theo Thảo kêu tên Thảo như muốn vỡ cả bầu không khí trong lành, tôi cùng với Thiên Thiên dí theo. Và thấy Thảo đang đứng trên một cây cầu, có ý định tự tử, Thảo như cùng đường, Thảo cảm giác rằng không ai hiểu cho Thảo cả.



Tôi lập tức lấy điện thoại gọi về cho cả nhà biết, ai nấy cũng đều nhanh chân ra đứng ở chân cầu, khách đi đường thấy cảnh như vầy đều tò mò ngừng lại xem, làm cho giao thông bị ùn tắt, Thảo đang ngồi trên lan can của cầu, khóc nức nỡ. Thảo chỉ muốn chết mà thôi. Cả nhà tôi ai cũng lo lắng, sốt cả ruột. Phúc cũng không muốn Thảo làm chuyện dại dột như vậy. Ai sẽ là người giúp Thảo thoát ra cái chỗ tử thần đó đây, ở đây không ai có khả năng ngoài Phúc, cô 3 van xin mọi người hãy cứu lấy con gái dại dột của mình.



- Thảo con đừng như vậy mà mẹ xin con!

- Tai sao mẹ không hiểu cho con? Tại sao mẹ đối xử với con như vậy?

- Mẹ thương con. Mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi! Mẹ muốn con được hạnh phúc, mẹ không muốn xã hội khinh bỉ, xem thường con! ( tận đáy lòng của một người mẹ)

- Mẹ nói mẹ thương con, lúc nào mẹ cũng làm theo ý của mẹ hết! là sao? ( Thảo hỏi trong đau đớn)

- Thảo ah! Me xin con! Con xuống đây đi!

- Không con không xuống, mẹ ngăn cắm tụi con!

- Trời ơi! Có ai cứu dùm con tôi! Caca con mau khuyên nó dùm cô đi, cô xin con!

- Thảo! Em xuống đây đi, nói chuyện rõ ràng nè!

- Không em không xuống! Mẹ có chịu nghe em nói đâu, mẹ còn lăn nhục Phúc! Anh cũng thấy mà!

- Mẹ chỉ muốn tốt cho em thui!



- Tốt! Tốt sao? Đó là tốt sao? Mẹ đang phá hoại hạnh phúc của em mà anh nói là tốt sao? Anh làm sao có thể hiểu được cảm giác của em chứ? Anh là con trai đường đường chính chính kết hôn với Thiên Thiên được mọi người chúc phúc, vui mừng, Còn em thì phải như thế này, làm sao anh hiểu được! ( câu nói của Thảo làm bóp chặt trái tim của tôi, tôi cũng như nó thôi, không lẽ tôi phải nói ra hết sự thật sao??? )



- Thảo ah! Anh hiểu chứ! ( trong lúc chúng tôi trò chuyện Phúc lén tiếng lại gần chiếc cầu để chụp Thảo lại)

- Anh mà hiểu cái gì chứ? ( Thảo khóc ngất ngưỡng, tôi quay lại nhìn cha, vì trường hợp quá nguy kịch như thế này tôi phải nói ra hết sự thật)

- Anh cũng giống em thui, không khác gì đâu Thảo ah!

- Anh nói gì? Giống em là sao? Em không hiểu gì hết!

- Anh…. Anh…… ( tôi nhìn Thiên Thiên một hồi, thiên Thiên gật đầu)

- Anh giống như Phúc, người mà em yêu!

- Giống ?? Giống cái gì chứ???

- Giống là anh là con gái, không phải là trai! ( cả nhà như chết đứng khi tôi nói ra điều đó, cha tôi thì ôm đầu nhức nhói, mọi chuyện đã vỡ lỡ)