Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 40

- Dạ không, chủ tịch dặn sao em dám cãi.

- Uhm. Hãy cho nó một việc làm, nó đi 3 ngày nay cũng mệt rồi!

- Chủ tịch mún cho con chủ tịch làm gì ah?

- Bảo vệ giữ xe chẳn hạn!

- Rồi! em ngay ah!

- Uhm, nói thử xem nó có chịu làm không? Nếu không làm thì cho nó làm nhân viên văn phòng cũng được.

- Dạ!

Tên giám đốc gác máy điện thoại quay qua nói chuyện với tôi

- Tôi có một công việc không biết anh có chịu làm hay không?

- Công việc gì ah?

- Bảo vệ giữ xe!

- Sao? Giữ xe sao? ( tôi sock khi nghe công việc này) nhưng hồ sơ của tôi….

- Sao anh có chịu làm hay không? Chúng tôi bây giờ thiếu bảo vệ thôi, còn lại đủ nhân viên hết rồi!

- Thôi được tôi đồng ý!



Tên giám đốc cũng sock không khác gì tôi, hắn không nghĩ rằng tôi sẽ nhận công việc như vậy, tôi bây giờ không còn sự lựa chọn nào cả, tôi phải làm để có thể nuôi em và đứa bé

Trong 3 ngày tôi đi tìm việc làm cho mình, thì Chi cũng đi kiếm một việc làm nào đó cho Thiên Thiên nhưng rất tiếc vẫn chưa kiếm được một công việc nào hết. Thiên Thiên cô ấy đang có cảm giác, cô ấy đang là gánh nặng cho tôi. Cả 3 ngày đó hôm nào Thiên Thiên cũng làm những món ăn mà tôi thích, cô ấy hát cho tôi nghe, làm mọi thứ để cho tôi được vui, bớt đi mệt mỏi trong người.



Khi tôi về nhà, định báo cho em rằng tôi đã tìm được việc làm, tuy nó không được cao sang, chỉ là giữ xe thôi, nhưng tôi vẫn muốn cho em biết, tôi chạy ùa vào nhà.



- Thiên Thiên anh tìm được việc làm rồi nè, anh giữ xe cho một công ty, nó không phải là công việc cao cấp nhưng anh sẽ cố gắng. thiên Thiên em đâu rồi Thiên Thiên.



Vọng tôi vang khắp cả căn nhà nhưng tôi không hề nghe một tiếng đáp trả trở lại, tôi nhanh chóng chạy lên phòng, nhìn xung quanh phòng tôi chẳng thấy em đâu, chỉ thấy một tờ giấy để trên bàn kèm theo chiếc nhẫn cưới tôi đã treo cho em, tôi bắt đầu thấy run thấy sợ, tay tôi run rẫy cả lên khi cầm bức thư do em để lại.



Caca! Em xin lỗi vì em không thể ở bên cạnh anh được nữa! Em không muốn anh và gia đình khó xử với nhau, em không muốn cuộc sống của anh bị đảo lộn như thế, lúc trước khi chúng mình cưới nhau, lúc nào em cũng thấy anh vui vẻ, luôn mỉm cười không hề có sự trằn troc suy nghĩ nhiều chuyện như bây giờ, vì em mà anh phải chịu mọi thứ, vì em mà anh mém tý nữa mất mạng, vì em mà anh đã mất đi công việc tốt nhất, caca đứa con trong bụng em nó không phải con ruột của anh, anh không cần phải quan tâm thương yêu nó như con ruột mình đâu, lỗi lầm này do em gây ra thì em gánh chịu, em sẽ sanh đứa bé chăm sóc cho đứa bé, anh hãy tìm cho mình một cô gái nào khác đi, em không xứng đáng để được làm vợ của anh, chiếc nhẫn em trả lại cho anh! Em sẽ đi thật xa để anh không còn tìm thấy em. Tạm biệt anh caca!



Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồn! Em đã bỏ nhà đi! Sao em lại có cái ý nghĩa dại dột như thế chứ, em đang mang thai mà, em sẽ đi đâu ở đâu trong cái thành phố này, em đâu còn người thân nào để mà nương tựa, tôi cầm chiếc nhẫn mà khóc, không lẽ tôi mất em rồi sao, không không được, tôi phải đi tìm em ngay lập tức!



Tôi nhanh chân chạy xuống lầu, thì cả nhà tôi đang có mặt ở đây, họ đang làm cái quái gì vậy nè!

- Cháu đi đâu đó Caca! ( chú 3 lên tiếng)

- Cháu đi tìm Thiên Thiên! ( tôi khóc)

- Vô ích nó đã đi xa rồi!

- Sao chú nói gì chứ? Cô ấy đi đâu? ( tôi nắm áo chú )

- Đi đâu không cần biết!

- Chú quá đáng, sao chú đối xử với cô ấy như vậy? cô ấy đang mang thai chú có biết không hả?

- Biết chứ, đã cho tiền để mà sanh đẻ rồi!

- Chú vừa nói cái gì? Cho tiền ? cho tiền là sao hả?

- Bộ nó không nói gì sao?



Tôi tức,tôi hận cả gia đình tôi, tại sao đối xử với em như vậy? em là nạn nhân mà!!! Tôi không muốn nghe gi hết, tôi muốn đi tìm Thiên Thiên về , tôi chạy ra thì có hai tên vệ sĩ đứng chặn cửa tôi, vì nóng ruột đi tìm Thiên Thiên nên tôi đã đánh hai tên vệ sĩ đó, thoát được hai tên đó, tôi tức tốc ngồi lên xe đính nhấn gas chạy đi tìm Thiên Thiên, nhưng phía sau ghế một tên vệ sĩ kẹp cổ tôi lại, hắn kìm chế tôi, tôi không làm được gì, bị bắt trở lại vào trong nhà.



Tôi vùng vằng như một thằng điên, tôi khóc tôi đập phá tất cả mọi thứ, tại sao họ không cho tôi đi kiếm em chứ,mấy đứa em của tôi cũng bó tay chịu trận, họ kể lại cuộc nói chuyện của họ và Thiên Thiên cho tôi nghe.



- Con chào cô 4, chú 4, cô 3 , chú 3!

- Uhm, caca nó có ở nhà không? ( cô 4 lên tiếng)

- Dạ, anh ấy đi xin việc làm rồi ah!

- Hứ…. xin việc làm sao? ( cô 4 chắc lưỡi)

- Không có nó càng tốt ( cô 3 lên giọng)

- Nè cô Thiên Thiên, cô buôn tha cho đứa cháu của tôi đi, hãy cho nó một cuộc sống mới, gia đình tôi bây giờ cô cũng biết mà, rắc rối, gia đình tôi phải đau đớn như thế nào để có thể chấp nhận nó như vậy. ( cô 4 giọng chua chat)

- Dạ! cháu….

- Cô cũng thấy đó, lúc trước nó sung sướиɠ biết bao nhiêu, công việc tương lai của nó thành đạt bao nhiêu, còn bây giờ trái ngược so với ngày xưa! ( cô 3)

- Chú nghĩ cháu nên rời xa caca là tốt nhất! ( chú 4 đáp)

- Đây là số tiền để con có thể lo được cho đứa bé! ( chú 3 để tiền lên bàn)

Thiên Thiên muốn nói lắm, nhưng không có ai cho cô nói cả, cả 4 người cứ làm dồn dập như thế rồi cô ấy quyết định ra đi, cầm theo số tiền để có thể lo cho đứa bé.



Nghe xong câu chuyện tôi khóc rất nhiều, lấy đầu của mình đập vào cái ghê sofa thật mạnh thật mạnh, tôi tự trách mình không thể giữ em bên cạnh tôi được.

- Caca! Con hãy quên con bé đó đi! Trở về cuộc sống bình thường, như trước khi con chưa hề gặp nó!

- Không! Không! Con sẽ không quên cô ấy, con sẽ đi tìm cô ấy!

- Con không tìm được đâu!

- Tại sao chứ?

- Đừng hỏi tại sao, bây giờ con sẽ quay về cái chức giám đốc marketing, căn nhà này hãy bán nó đi, đừng giữ lại làm gì nữa. ( chú 5 ngó quanh căn nhà )

- Không! Không! Không!



Tôi bây giờ như một đứa trẻ vậy, chạy lên phòng nằm khóc ở trên đó, nhắm mắt lại là em lại hiện trong đầu của tôi, hình ảnh của em, nụ cười của em, cách em làm việc, lúc em làm cho tôi những món ăn ngon nhất, lúc em chăm sóc vết thương cho tôi. Tôi bây giờ như người mất hết cả hồn, chỉ còn thân xác mà thôi



Từ giờ trở đi tôi không còn có em bên cạnh nữa, mặc dù tôi đã đi tìm em khắp nơi, ở tất cả các nhà nhọ, tìm khắp trên các con hẻm nhỏ, thập chí đến cả những người ăn xin ngoài đường, tôi tìm em trong số họ, tôi tăng cường thêm lực lượng để thêm hy vọng, thậm chí tôi đi ra Đà Lạt để hy vọng em ở nơi ấy, nhưng không vô ích thôi, tôi vẫn không tìm thấy em, cuộc tìm kiếm em thấp thoát trôi qua 2 tháng thật nhanh chóng, tôi chẳng thu lại cho mình một kể quả nào cả.



Khoảng thời gian đó tôi trống trải vô cùng, mỗi lần đi làm về tôi lại ghé vào căn nhà riêng của tôi và em, bao nhiêu hình ảnh của em hiện lên trong căn nhà này, từng góc ngách từng chi tiết. Tôi đau khổ vô cùng, đều tôi lo lắng không biết em đang ở đâu, em đang làm gì trong khi mang thai như vậy? nếu theo tôi tính toán có lẽ cái thai cũng đã được năm tháng. Tôi lo quá!