Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 31

Cô ấy chăm sóc vết thương cho tôi, mà cũng không dám làm mạnh, làm rất nhẹ nhàng, sợ tôi thức giấc, tối đó cô ấy nằm ôm lấy tôi, như không muốn rời ra tôi một bước nào hết, vì bây giờ cô ấy chỉ còn duy nhất một mình tôi mà thôi.



Buổi sáng tôi tỉnh dậy, thì nhức hết cả đầu, đưa tay lên xoa xao lên đầu, thấy ai đó đã thay băng tay cho tôi, nhìn lại tôi thấy cô ấy đang nằm trong lòng của tôi cánh tay của tôi đang ôm cô ấy, nhìn xung quanh thì thấy họp dụng cụ y tế, không lẽ dù biết cô ấy đã làm chuyện quá đáng như vậy, tôi vẫn còn rất yêu cô ấy sao, tuy say tuy không biết gì, nhưng tối ngủ tôi vẫn ôm cô ấy vào lòng của mình. Không vì thế mà tôi có thể dể dàng tha thứ cho hành động đó của cô ấy được.



Tôi thức dậy, giật tay lại, không cho cô ấy nằm trên tay tôi nữa, lúc đó cô ấy thức dậy, tôi nhìn thấy hai mắt cô ấy đã sưng, nhìn kì thì mới thấy khuôn mặt lẫn thân thể cô ấy có những vết bầm.



- Hắn đánh cô sao?(cô ấy im lặng)

- Bị vậy cũng đáng, không cần tôi phải đυ.ng tay vào.

- Anh ăn sáng không? Em đi xuống làm chút gì đó cho anh ăn.

- Khỏi! không cần! cô ăn một mình đi.



Tôi đi vào phòng tắm thay đồ, tắm rữa mát mẻ, cô ấy đưa khăn cho tôi lau, nhưng tôi cũng phớt lờ, coi như không thấy gì hết. cô ấy cầm sẵn một bộ vest đưa tôi, vì đó là công việc hằng ngày cô ấy hay làm, tôi đi đến tủ lấy bộ khác mặc, chả quan tâm gì đến cô ấy cả, tôi bây giờ như người vô cảm giác với cô ấy,mặc dù là vậy nhưng tôi biết tôi vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều. cô ấy thấy tôi thắt cà vạt, đi đến thắt cho tôi, tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại để cô ấy thắt cho mình, nhưng hai người bây giờ như đang ở hai thế giới khác nhau, khuôn mặt của tôi đầy sự tức giận nhìn cô ấy, cô ấy tránh né ánh mắt của tôi.



Tôi đi ra khỏi phòng đóng cửa một cái thật mạnh, đi thẳng đến công ty làm việc. Còn cô ấy ở trong căn nhà một mình,

cô ấy nhớ đến buổi sáng nào cũng vậy, sáng nào cô ấy cũng được nhìn thấy nụ cười của cô, cô ấy lấy khăn tắm cho tôi:

- Em iu, anh để quên khăn tắm rồi!!!

- Có cái khăn tắm mà cũng quên là sao hả?

- Lấy dùm anh đi, anh lạnh lắm rồi.

Cô ấy đưa khăn tắm cho tôi, tôi nắm tay kéo cô ấy vào phòng tắm luôn với tôi.

- Anh ngày nào cũng vậy hết áh! ( cô ấy dùng tay chỉ lên đầu của tôi)

- Tắm chung với anh nè!

- Thôi, không được, anh ghê lắm.

Vừa dứt câu, tôi trao cho cô ấy nụ hôn ngọt ngào, thật là hạnh phúc làm sao, được ôm em, được hôn em. Tôi hôn em đi ra đến giường luôn.

- Thui, thay đồ đi làm đi kìa, để em lấy đồ cho anh.

Cô ấy luôn chọn cho tôi những bộ vest tùy theo ngày làm việc của tôi, tôi luôn hạnh phúc vì điều đó, cứ mỗi buổi sáng đi làm, tôi đều hôn cô ấy chúc buổi sáng tốt đẹp.



Nhưng trở về với hiện tại, thì mọi chuyện không còn như vậy cả, nó đều trái ngược với nhau tất cả, không một nụ cười, không có sự ấm áp gần gũi nào ở đây, cô ấy khóc khóc rất nhiều, cô ấy không biết tôi sẽ làm gì, cô ấy rất sợ tôi sẽ đi kiếm Thắng để tính sổ với hắn, nhưng tâm trạng tôi bây giờ làm sao mà nghĩ đến cái tên đó chứ. Tôi bây giờ như người mất hết cảm giác vậy.



- ủa? caca con về hồi nào vậy? sao không nói chú ra đón. ( chú 3 mừng rỡ)

- dạ, con về hôm qua, về sớm hơn 1 ngày.

- Uh, công việc thế nào rồi tốt chứ.



Tôi ngồi kể cho chú 3 nghe những gì xảy ra ở 2 tuần tôi ở Malaysia, kể sự thật Thắng là tên đại bàng, còn chuyện vợ tôi, tôi im lặng, không nói gì cả, chú 3 tôi bức xúc, muốn cho đàn em xử liền tên Thắng ngay bây giờ, tôi ngăn lại cứ để cho hắn nghĩ rằng mình đã thành công mĩ mãn, rồi từ từ mình sẽ xử lý hắn sau.



- Chiều nay, con đưa vợ con qua nhà ha.

- Dạ, có gì không chú?

- Trời, ăn mừng con trở về, thoát nạn.

- Dạ, được rồi, chiều con sẽ đưa vợ con đến.

Buổi chiều tôi về nhà.

- Cô lên thay đồ đi, đi qua cha tôi.

- Đi liền hả anh.? ( cô ấy nhẹ nhàng đáp)

- Uhm, nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian.



Không bao lâu, chiếc xa đã đậu trước nhà cha của tôi, tôi mở cửa đi ra, chẳng hề mở cửa cho cô ấy bước xuống, cô ấy mở cửa không được, cứ ngồi rị mọ, tôi phải đi đến mở cửa cho cô ấy, cô ấy hơi chuối người phía trước, như muốn té, tôi cũng chẳng thèm đỡ gì cả, tôi và cô ấy đứng trước cổng, thằng Lâm nó chạy ra mở cửa.



Tôi thấy nó chạy ra, tôi lấy tay ôm vai cô ấy, đi vào nhà, cô ấy không hiểu tôi đang làm gì, vào đến nhà.

- Chào con trai của cha! Mừng con trở về! có cả vợ nó đi theo nữa nè, lúc nào cũng tay trong tay.

- Dạ, con và vợ rất hạnh phúc, đúng không em yêu? ( tôi đang đóng kịch, cô ấy chỉ gật đầu)

- Thiên Thiên tên Thắng khốn kiếp đó nó đã làm gì con chưa? Cô ba lo cho con quá.

- Sao làm gì cô ấy được, tuy ở bên đó con đã gửi thư kiu tránh xa rồi mà.( cô ấy im lặng)

- Uhm, caca tuy ở trong lúc nguy kịch nhất, vẫn luôn nghĩ đến con, con không được làm gì để nó buồn nghe chưa. ( cô ba nắm tay Thiên Thiên)

- Làm sao cô ấy làm con buồn được cô ba cứ khéo lo. Cô ấy thương con không hết, sao làm con buồn được. phải không vợ iu của anh. ( tôi ôm hôn lên má cô ấy)

Buổi tối diễn ra vui vẻ, cả buổi tối đó tôi phải đóng kịch như không có chuyện gì xảy ra, đang ăn tối vui vẻ thì có chuyện xảy ra.

- Thiên thiên sao mặt con bầm vậy? ( cô ba nhìn chăm chú)

- Dạ, con vấp té thôi cô ba.

- Vấp té, vấp té gì mà có 5 dấu tay trên mặt, cả trên người có vết bầm nữa. ( cô ba liếc qua tôi, cô ấy im lặng)

- Caca nó đánh con phải không? ( cha hơi hạ giọng)

- Dạ không, con bị té thật mà! ( cô ấy bắt đầu run)

- Anh xin lỗi, hôm qua anh uống rượu lỡ ra tay đánh em. ( tôi lấy tay đưa lên thoa thoa lên mặt cô ấy, nhìn xung quanh thân thể cô ấy, đúng là cả người cô ấy đều bầm nát hết, cái tên chết tiệt kia, nó đánh em, hành dạ em)

- Cái gì? Ai cho phép con đánh vợ con ra nông nổi này hả? ( cộ 3 quát vào mặt tôi)

- Chú không đồng ý việc này của con. ( chú 5 đồng tình với cô 3)

- Đi ra bàn thờ tổ tiên quỳ ở đó cho cha mau lên. ( cha tức giận)

- Thôi cả nhà, anh ấy xỉn mà, con vài bữa là hết bầm thôi mà.( cô ấy năn nỉ như muốn khóc, vì có phải tôi đánh cô ấy đâu, cái thằng kia nó đánh mà)

- Không sao đâu, anh đáng bị như vậy mà! ( tôi giả vờ như người có tội)



Tôi ra bàn thờ tổ tiên quỳ ở đó, cha tôi ra thắp 3 nén nhan, bắt tôi quỳ cho đến khi nhan tàn, kiểm điểm lại chính bản thân của mình, tôi có lỗi gì chứ, tôi quỳ đó như một cái tượng, không cảm xúc, nhưng nước mắt tôi lại chảy ra. Cô ấy bước lại gần tôi.

- Anh đứng dậy đi, em mới là người quỳ mới đúng!

- Cô đi lên trên nhà đi, nếu không muốn chuyện xấu xảy ra.

- Caca!!

- Đừng gọi tên tôi! Đi đi!!



Rồi 3 cây nhan cũng tàn hết, cặp gối của tôi xưng tấy cả lên, tôi đứng dậy không nổi phải có Lâm và Long đỡ tôi đứng dậy, dìu tôi ra phòng khách ngồi kế bên Thiên Thiên, tôi đóng kịch tiếp tục.