Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 30

Trơi ơi, tôi đau tôi đau, như chai rượu vỡ tan nát dưới sàn nhà, cùng với hoa hồng bị dập nát đó, tôi đã chạy từ trên lầu chạy xuống dưới đất,cùng với tiếng kêu thất thanh “CACA CACA CACA” tôi hét lên như muốn phá nát của bầu không khí buổi tối đó, em là người đã dẫm nát trái tim tôi, tại sao em đối xử với tôi như vậy, tôi đã làm gì khiến em, nɠɵạı ŧìиɧ với một người đàn ông khác, đã vậy em còn cho hắn đυ.ng vào em, làʍ t̠ìиɦ với em trên chiếc giường của tôi và em. Tôi ở dưới nhà, đập nát hết toàn bộ mà tôi thấy được, tivi đầu máy, đồng hồ, xa long, bàn ghế, chậu hoa, ngay cả tấm hình cười của chúng tôi treo trong nha, tôi cũng dẫm nát, dẫm nát hết tất cả. Tôi không muốn ở trong căn nhà này nữa, một giây tôi cũng không muốn ở, tôi chạy ra khỏi nhà, tôi cứ chạy, nước mắt của tôi rơi ra không ngừng, nó rơi lúc tôi chạy, chạy thật xa căn nhà đó.



Trong khi đó trong căn nhà đó, căn nhà tôi không hề muốn bước chân vào một lần nữa.

- Dừng lại! Thắng dừng lại!

- Sao vậy em chúng ta đang vui vẻ mà!! ( giọng nói đểu giả)

- Em đã bảo là dừng lại! Dừng lại ngay ( cô ấy như muốn khóc)

- Haha… cô nghĩ sao vậy Thiên Thiên. Hahah…. Cô ngu lắm, cô ngu lắm. tôi đóng kịch như thế mà cũng không biết,hahaha…. Cô có biết tôi là ai không hả? tôi là cái tên ĐẠI BÀNG đây, tôi chính là người làm cho công ty của cô phá sán đó, haha…. Số nợ cô nợ người ta vẫn còn nguyên vẹn đấy, nó không được trả một cắt nào hết. Đêm nay để anh vui với em nào, ( hắn càng làm mạnh thiên thiên hơn, hắn như một con sói)

- A…A…. a… buôn tôi ra… a… a… anh là đồ khốn nạn, đê tiện, bỉ ổi….

- Haha… khốn nạn sao??? Ai mới khốn nạn hả? cô nghĩ sao một người đã có chồng còn đi làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông khác. Haha… ( hắn nhấp càng lúc càng nhanh)

- A…a… ớ …. ớ….



Cô ấy bắt đầu khóc, khóc rất nhiều, cô ấy ra sức đánh hắn, tát vào mặt hắn thật mạnh, hắn đau với những cái tát đó, hắn dùng tay tát hai cái vào mặt Thiên Thiên thật mạnh, để lại cả 5 ngón tay trên khuôn mặt ấy. Thiên Thiên nắm lấy cây đèn đập mạnh vào đầu hắn, cô ấy nhanh chóng thoát được khỏi vòng tay của hắn, nhưng không dể dàng như vậy, hắn đã nhanh chóng đứng dậy, chặn cửa lại.



Thiên Thiên giật bắn mình vì cái chặn cửa của hắn, cô ấy đưa tay lên tát vào mặt hắn liên hồi, hắn càng khoái càng thích thú, hắn bế Thiên Thiên lên đẩy vào tường, rồi dùng của quý của hắn để vào nơi thiên liên của cô ấy, hắn hôn khắp người cô ấy, hắn càng ngày càng hứng thú, Thiên Thiên chỉ biết khóc và khóc mà thôi, cô ấy chẳng còn sức lực nào để chống cự, cô ấy đau, đau lắm, thể xác lẫn tâm hồn, cô ấy đã kiệt sức và cô ấy ngất đi. Hắn thấy thế đâm ra cũng chẳng còn thích thú gì nữa, hắn quăn vợ tôi lên giường, không lấy gì che thân thể cô ấy lại, thân thể không có một mãnh vải che thân, hắn cười mãn nguyện coi như kế hoạch trả thù của hắn đã làm xong, hắn bước ra khỏi nhà tôi, cười cái giọng thật sung sướиɠ, y như đã trả được một món nợ truyền kiếp vậy.



Còn tôi lúc đó, chạy được một hồi cũng khá xa nhà, tôi đi như một người không hồn, tim tôi quặn thắt, hình ảnh đó cứ lập lại trong đầu của tôi, em làʍ t̠ìиɦ với hắn trên giường của tôi, trong căn nhà tôi xem là hạnh phúc.



Bổng dưng trời đổ mưa to, rất to, gió thổi mạnh, khiến tôi mém chút xíu cũng cuốn theo chiều gió, tôi cũng muốn đi theo chiều gió, tôi đau lắm. Trước mặt tôi là một cái cây lớn, tôi đã dùng hai tay của mình đấm vào thân cây, bàn tay phải của tôi bị thương, đấm vào tôi đau không thể tưởng tượng được, cả hai bàn tay tôi dính đầy máu, nó hòa cùng nước mắt của tôi. Chiếc taxi chạy trên con đường đó, tôi bắt và ngồi trên chiếc taxi đi khuất.



Còn em ở trong ngôi nhà lạnh lẻo, khi em tỉnh dậy, quần áo của em được quăn mổi nơi một góc, kế bên em là lá thư tôi gửi cho em tránh xa hắn ra, em cầm bức thư rồi khóc, tôi lo lắng cho em như thế nào, mà em nỡ đối xử với tôi như vậy, em cũng biết trên đời này tôi chỉ yêu duy nhất một mình em thôi, mọi thứ tốt đẹp nhất tôi đều dành cho em. Thiên Thiên ngồi ôm hai chân của mình rồi khóc, thân thể của cô ấy bị tên đó hành hạ, đánh đập, trời lại mưa to, khiến em sợ, em rất sợ.



Em nghĩ đến tôi, nghĩ đến lúc cúp điện mưa to, tôi ở bên em che chỡ cho em, bỗng trời cúp điện tối thui, em la lên, nhưng rồi có ai nghe cho tiếng la của em, em chợt nhận ra có ai đó đang bước vào trong ngôi nhà của mình, bước chân càng lúc càng rõ dần, bước chân bước lên cầu thang, nó đang tiến gần về phòng của em.

Một ánh sáng mập mờ hiện ra, là tôi , tôi đang cầm hộp quẹt, quẹt lên ánh sáng đó, tôi đến gần em, ôm em vào lòng, tôi chẳng hề có một cảm giác gì với em nữa, tôi như người mất hết cảm giác vì em, còn em chợt nhận ra vòng tay của tôi, em ôm tôi thật chặt như không muốn mất tôi, em khóc:



- Caca có phải anh không?

- Là tôi đây! ( tiếng trả lời của tôi nó lạnh giá làm sao)

- Caca hãy tha thứ cho em!

Tôi không nói gì cả, lúc đó nhà vừa có điện,tôi buôn cô ấy ra lập tức, cô ấy phát hiện ra, hai tay của tôi dính đầy máu, nhất là bàn tay phải của tôi, máu chảy như mưa, bàn tay phải của tôi vẫn còn bông băng.

- Caca tay anh làm sao vậy nè? Máu chảy nhiều quá!

- Kệ tôi, tôi không cần cô quan tâm.( trả lời lạnh tanh )

- Caca máu chảy nhiều lắm rồi, để em băng lại cho anh!

- Tôi không cần. ( dứt khoác một lời)

Tôi lập tức đứng dậy, tôi không muốn đứng gần em nữa, tôi coi em bây giờ như một người xa lạ.

- Caca anh đừng đi mà caca!!!

- Buôn ra, đừng có đυ.ng vào người tôi! ( tôi dùng tay tháo bàn tay cô ấy ra khỏi người tôi)



Tôi đi xuống dưới nhà bếp, đem hết bia hết rượu đem lên phòng khách, tôi ngồi uống rượu một mình, trước mặt tôi là cái đóng đổ nát, chính tay tôi đập chúng, nó tan nát như trái tim của tôi lúc này. Tôi uống liên tục, không ngừng nghĩ đến nổi ói tại chỗ, mà vẫn cứ cố sát uống.lâu lâu tôi lại la lên, cho đỡ phần nào, nhưng càng la tôi càng không đỡ, càng đau hơn.Cả đêm đó tôi muốn say, muốn thật say, nhưng không hiểu càng uống tôi lại càng tỉnh, không say được.



Thiên thiên nhìn thấy tôi,nghe tiếng hét của tôi, nhìn thấy phòng khách đỗ nát, đêm đó cô ấy khóc sưng cả hai con mắt, còn tôi thì nằm lăn lóc ở ghế so fa.



- Caca anh say rôi, anh lên phòng ngủ đi!

- Cái gì? Tôi mà say? Tôi không say. Tôi không ngủ, cô buôn tôi ra coi, làm cái gì mà cứ nắm nắm hoài vậy( tôi đứng lên xiển người qua lại, Thiên Thiên ra sức đỡ tôi)

- Caca àh! Em xin anh đó, anh lên phòng đi mà!

- Không! Tôi nói không lên là không lên, cô là cái gì mà kêu tôi lên phòng hả?

- Là vợ của anh.( cô ấy khóc)

- Là vợ… hức… hức… là vợ sao??? Tại sao là vợ còn đi nɠɵạı ŧìиɧ với thằng đàn ông khác, còn dẫn nó về làʍ t̠ìиɦ là sao?? ( tôi vừa nói cầm chai rượu đập nát)

- Thiên Thiên im lặng.

- Sao cô không trả lời hả? sao im luôn vậy hả? tôi nói đúng quá mà. Hahaha….

- Em sẽ giải thích với anh.

- Giải thích cái gì mà giải thích! Chẳng có cái gì mà giải thích hết. Cô lo dọn cái nhà cho sạch đi, có thể ngày mai gia đình tôi qua đây. ( tôi định bước lên lầu nằm ngủ, rồi quay lại) chuyện này không được để cho ai biết, gia đình tôi mà biết, tôi sẽ gϊếŧ cô, cô nhớ chưa, chỉ có tôi và cô biết, nghe chưa???



Thiên Thiên chỉ biết gật đầu trong nước mắt, còn tôi thì đi lên phòng nằm ngủ một cách thẳng giấc, hai bàn tay của tôi đều dính đầy máu. Cả đêm đó Thiên Thiên phải dọn dẹp hết những gì tôi gây ra, cô ấy vừa dọn vừa khóc, tôi cũng không biết đêm đó cô ấy khóc bao nhiêu lần.Dọn xong, cô ấy lên phòng, nhìn thấy hai bàn tay của tôi đầy máu, cô ấy đã đi lấy bông băng, băng bó cho hai cánh tay của tôi, tôi thì say bí tỉ, ngủ như chết chẳng biết cái gì đang xảy ra.