Mình Là Vợ Chồng Mà!

Chương 32

- Anh xin lỗi, anh hứa chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa. ( tôi nắm tay em như cầu xin)

- Chưa được, con tự lấy tay dã vào mặt mình 10 cái đi! ( cô ba còn giận)

- Em! Cháu nó quỳ như vậy đủ rồi! ( chú 3 căn ngăn)

- ở trong nhà mình, chưa có một người chồng nào đánh vợ mình như con cả Caca, con nghĩ sao? Mà con đánh nó như thế hả? Tự tát mình đi nhanh lên, nói lớn từ nay trở đi con sẽ không bao giờ đánh vợ mình nữa.

- Mẹ àh! Tha cho anh caca đi, ảnh biết lỗi rồi mà, ( Thảo lên tiếng)

- Cứ theo lời cô ba đi , như vậy cho chừa. ( chú 4 ủng hộ)



Thế là tôi phải tát chính tôi, 10 cái thật mạnh, vừa tát vừa nói lớn

“từ nay trở đi con sẽ không bao giờ đánh vợ mình nữa”,

tại sao tôi vẫn làm cái này chứ, tôi đang bị phạt một cách thật là vô lí, tôi có tội gì đâu, có lẽ tội nặn nhất của tôi đến giờ phút này tôi vẫn còn yêu em rất nhiều.



Trước khi tôi chỡ em về nhà , tôi ghé vào một cửa hàng bán rượu, mua vài chai, cô ấy ngăn tôi, nhưng tôi vẫn cứ mua, về đến nhà cũng tối, tôi không vào phòng mà ngồi ở ghế sofa uống rượu một mình, rồi cũng chết chai rượu, tôi lại trở nên say khước, cô ấy kêu tôi lên phòng ngủ, tôi cũng bước lên phòng, nhưng thái độ của tôi trở lại như trước, không còn vui vẻ quan tâm em trước mặt gia đình của tôi, tôi chỉ đóng kịch mà thôi.



Tôi lấy mền gối xuống dưới đất ngủ, không ngủ chung với cô ấy.

- Anh lên giường ngủ đi, dưới đất lạnh lắm!

- Kệ tôi! Tôi không cần cô quan tâm.

- Hay anh lên giường đi, em xuống đất nằm,

- Lộn xộn quá! Cô đi ngủ đi, đừng có lãi nhải nũa.



Cả đêm đó cô ấy lại khóc, còn tôi thì ngủ khò khò dưới đất, đá hết mền ra khỏi người, nằm lăn lóc, thiên thiên không biết mình phải chịu cảnh này trong bao lâu nửa, khi có gia đình tôi tỏ vẻ quan tâm chăm sóc vui vẻ, còn không có gia đình tôi tôi xem cô ấy như một người xa lạ. Đêm đó, cô ấy lại chăm sóc vết thương cho tôi, hai đầu gối của tôi bầm tím cả lên vì phải quỳ lâu, cô ấy bôi thuốc lên má của tôi, vì tôi tát mạnh quá, nên tận bây giờ còn đỏ, cô ấy thay băng mới cho vết thương ngay tay của tôi.



Thay xong cô ấy trở lại giường, cô ấy không dám nằm gần tôi, sợ sáng dậy tôi nổi giận, cứ như thế một tuần trôi qua, sự lạnh nhạt của tôi thật đáng sợ, trước mặt gia đình tôi như là một người chồng tuyệt vời, khi chỉ có em và tôi, tôi và em như một người xa lạ. Tôi hôm đó, tôi ngồi làm việc cũng khuya.



- Anh đừng thức khuya nữa! anh đi ngủ sớm đi!

- Mặc tôi!

- Em có pha trà cho anh! Anh uống đi!

- Không cần! ( tôi đưa tay hất bể tách trà nóng)

- Caca! Em xin anh đó, hãy nghe em giải thích!!! ( cô ấy lại ôm lấy tôi)

- Buôn ra! Không được đυ.ng vào người tôi! ( tôi dùng tay giật mạnh tay cô ấy ra khỏi người)

- Chúng ta li di đi caca! ( cô ấy khóc)

- Li dị?

- Phải! chúng ta li dị đi. ( cô ấy đưa tờ giấy li dị)

- Làm gì dễ như vậy? cô tưởng li dị là xong hả? để cô được tự do với hắn một lần nữa hả?

- Không có caca, không có!!! ( vừa khóc vừa lắc đầu)

- Tôi không cho cô tự do đâu! Cô không có quyền được tự do, cô cũng đừng có cái ý nghĩ bỏ căn nhà này đi, tôi không để cho cô thoát đâu, cô mà có chết cũng phải làm ma nhà này! Cô nghe chưa! ( tôi xé tan nát tờ giấy trước mặt cô ấy, lòng đầy căm phẩn)

- Anh đừng lạnh nhạt với em như vậy được không?

- Cô câm đi, cô không có quyền ý kiến việc tôi làm, tôi làm gì kệ tôi.



Vừa nói dứt lời tôi lại xuống đất nằm ngủ, một tuần đầy căn thẳng như thế đấy, chúng tôi không còn ngủ chung với nhau, người dưới đất, người trên giường, tôi cũng khóc đó chứ, tôi cũng có vui vẻ gì khi đối xử với em như vậy, em làm cho tôi tất cả các bữa ăn, tôi đều không ăn, ngược lại còn vung tay đổ hết cả xuống đất, thấy em khóc tôi cũng đau chứ, tôi không muốn ai làm em tổn thương cả, tôi đang dằn vặt em, đến chừng nào tôi mới có thể tha thứ cho em. Tôi hy vọng thời gian tôi sẽ tha thứ cho em tất cả, vì tôi yêu em nhiều lắm.



Thiên Thiên cô ấy không chịu nổi những hành động của tôi, nên đã đi đến nhà Chi, khóc hết nước mắt kể hết tất cả sự việc cho Chi nghe, Chi không trách Thiên Thiên, Thiên Thiên bị gạt một lần rồi, bây giờ lại bị gạt tiếp, có trách là trách cái tên đáng nguyền rũ kia kìa. Hắn đê tiện quá mà, chiếm đoạt tài sản, rồi dụ con nhỏ làʍ t̠ìиɦ với mình, được hết tất cả rồi biến mất không hề có một dấu tích nào cả.



- Chi ơi, giúp mình với!!! Mình sợ lắm!

- Bà có giải thích cho anh ấy hiểu không?

- Tui cố gắng giải thích, nhưng anh ấy nhất định không nghe là không nghe!

- Anh ấy chắc đau lắm, nên không muốn nghe gì từ bà cả!

- Anh ấy! lạnh nhạt đến mức đáng sợ, khi có gia đình anh ấy ngọt ngào, chăm sóc tui biết bao nhiêu, khi chỉ có hai đứa, anh ấy khác hoàn toàn, anh ấy đối xử với mình như người xa lạ, mình làm gì, anh ấy cũng đều nổi giận, lúc mở miệng ra nói, thì bị kêu ngậm miệng lại.

- Thôi được rồi, để Chi đi nói chuyện với Caca!

- Bà giúp tôi với, bây giờ tôi chỉ còn có một mình anh ấy mà thui!!!



XeTôi đang làm việc ở công ty, thì Chi đến gặp tôi , hẹn tôi ra quán nước khi tôi làm việc xong, có chuyện muốn nói.



- Caca anh uống gì?

- Hì hì… một tách trà nóng!

- Y như Thiên Thiên thường nói, lúc nào anh cũng chỉ uống trà!

- Chi kêu tôi, ra đây có chuyện gì không?

- Chi muốn nói chuyện về chuyện của Thiên Thiên!

- Vậy không có gì để bàn, caca về công ty đây. ( tôi đứng dậy)

- Caca àh, hãy ở lại nói chuyện với Chi, Chi xin caca đó! ( Chi nắm tay caca)

- Thôi được rồi, Chi nói nhanh đi, caca đang dỡ dang công việc.

- Cảm ơn Caca đã chịu nói chuyện với Chi. Thiên Thiên nó đáng thương lắm Caca àh, đêm nào nó cũng khóc cả, nó không nghĩ rằng nó bị tên kia lừa đến 2 lần lận, bức thư em gửi cho nó, sao em gừi gì có vài dòng vậy, lá thư cuối cùng em gửi cho nó, nó đâu có nhận được đâu, tên Thắng đã giữ bức thư đó, đêm đó xong, hắn quăn lá thư cho Thiên Thiên, Thiên khóc đến mức xỉu luôn.

- Cái gì? Cô ấy không nhận được bức thư sao?( tôi ngạc nhiên)

- Đúng vậy! đây là những lá thư nó nhận được từ caca, nó cho Chi đọc, Chi có đem theo cho caca xem. ( Chi đưa tôi bức thư)

- Khốn nạn! tên thắng chó chết, tao sẽ gϊếŧ mày! ( tôi nóng giận đập bàn thật mạnh)

- Sao vậy? có gì bị thay đổi trong thư sao?

- Hắn dám cắt bớt phân nữa lá thư!! Chết tiệt!

- Vậy caca sẵn sáng tha thứ cho Thiên thiên đúng không?



Tôi không trả lời bỏ đi một mạch về công ty , tôi lấy xe lái thẳng ra công viên giải trí, tôi vào trong đó với tâm trạng buồn bả, nhìn những cặp tình nhân đang vui đùa bên nhau, tôi chợt buồn khi nghĩ về em, nhìn anh ta kìa, anh ta đang mua kem cho cô ấy, bên kia nữa mua bong bóng, bên kia một cặp tình nhân đang hôn nhau, bên chiếc vòng xoay kia có một đôi les với nhau, les đang cầu hôn fem. Tôi chợt cười rồi lắc đầu, tôi hy vọng họ hạnh phúc, không như cuộc đời tôi.



Tôi đến mua một cây kem, ngồi ăn một mình, tôi mua một quả bóng bay màu xanh, tôi lấy một tờ giấy ghi trong tờ giấy đó. “ Thiên Thiên đừng bao giờ rời xa caca”, tôi thả quá bóng bay lên trời, lúc đó có một đứa bé nhìn thấy tôi thả bóng bay lên trời, đứa bé gái đó cứ nhìn tôi, mà tôi không hề hay biết, tôi lấy tấm hình lúc chúng tôi chụp ở Đà lạt, tấm hình tôi đang nói chuyện vui vẻ với em biết bao nhiêu, bỗng dưng có người chạy nhanh, đυ.ng tôi làm rơi tấm hình xuống.