Chương 4: Ngươi Ngủ Bên Trong Hay Bên Ngoài
Để người nam nhân có thể nuốt xuống dễ dàng, Ngô Kiều Kiều đã đặc biệt nấu cháo bắp gạo kê thơm ngon đặc sệt.
“Đến giờ ăn cơm rồi.”
Ngô Kiều Kiều ăn xong phần của mình, đem cháo đặt ở đầu giường, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt. Nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mò mẫm trên mặt đất, mắt mở nhưng dường như không nhìn thấy gì, vừa mò mẫm vừa lẩm bẩm "Đây là đâu? Sao mình không thấy gì cả.”
Sau khi nghe thấy giọng nói của Ngô Kiều Kiều, hắn ngẩng đầu lên để tìm kiếm từ âm thanh đó, nhưng đôi mắt hắn trống rỗng và mất tiêu điểm. Còn trong mắt Ngô Kiều Kiều chỉ nhìn thấy cơ bụng của hắn, bốn múi chứ không phải sáu múi! Còn có đường nhân ngư, nhìn xuống sẽ thấy đám lôиɠ ʍυ rậm rạp và dươиɠ ѵậŧ to lủng lẳng giữa hai chân.
“Thân thể ngươi không tốt, mau nằm xuống đi.” Ngô Kiều Kiều vội vàng tiến lên đặt bát lên bàn cạnh giường, thấy nam nhân đỡ mình dậy đi đến bên giường.
"Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?”
Nam nhân cau mày nói, Ngô Kiều Kiều nghe giọng hắn chắc chắc không phải người thôn Ô Hà.
“Đây là thôn Ô Hà, trấn Nguyên Tường, ta là Ngô Kiều Kiều, người thôn này, ta ở bên bờ sông cứu ngươi."
Ngô Kiều Kiều đỡ hắn lên giường giải thích, sợ ánh mắt của mình lại không thành thật làm bậy, liền lấy chăn che lại cho hắn.
Nam nhân nhíu mày càng chặt, tựa hồ nhớ tới cái gì, sờ sờ thân thể, phát hiện hắn trần như nhộng, đỏ mặt mắng "Quần áo của ta đâu? Ngươi nữ nhân này thật không biết xấu hổ.”
Ngô Kiều Kiều thấy mình cứu người còn bị mắng, lại còn không thèm nói lời cảm ơn, lập tức chống nạnh đứng dậy nói "Ngươi thật là một tên khốn kiếp, quần áo đều ướt sũng, ta sợ ngươi lạnh cóng nên mới cởi ra cho ngươi, quần áo đều giặt sạch phơi khô cho ngươi, còn mắng ta không biết xấu hổ, ta đúng là không nên cứu ngươi.”
Nam nhân cảm thấy có chút hổ thẹn, vội vàng xin lỗi "Thực xin lỗi cô nương, ta sợ ta là đại nam nhân sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi.”
“Vậy ngươi không cần lo lắng, ta là góa phụ, nếu như ngươi không ngại, ta có thể đem quần áo của ta cho ngươi mặc.”
Ngô Kiều Kiều hào sảng mà nói, tựa hồ không cảm thấy nói về nam nhân đã chết của mình là chuyện đáng buồn “Nhưng ngươi ăn trước đi, một lát nữa cháo sẽ nguội."
Ngô Kiều Kiều đem bát đưa vào tay nam nhân, lại hỏi “Ngươi không nhìn thấy a, vậy ta đút cho ngươi hay ngươi tự ăn?”
Nam nhân nhanh chóng nhận lấy bát và thìa, lắc đầu nói "Không sao, ta tự ăn được.”
Hắn sờ soạng chén cháo rồi ăn sạch sẽ.
Ngô Kiều Kiều tìm một bộ quần áo mà Sài Khang đã mặc trước đó ném cho nam nhân, rồi một mình vào bếp dọn dẹp bát đĩa. Khi trở lại, nàng phát hiện đối phương đã mặc quần áo còn rất đẹp trai, quả nhiên người tốt vì lụa ngựa dựa vào cái yên.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì, đến từ đâu.” Ngô Kiều Kiều nhìn mỹ nam trước mặt không chút kiêng kỵ hỏi.
Nam nhân do dự một chút, nói “Ta tên Ôn Du, là người phương nam, đến đây thăm người thân gặp phải thổ phỉ."
Ngô Kiều Kiều gật đầu nói "Vậy ngươi cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, sau khi khỏi liền đi tìm người nhà đi, mắt của ngươi cũng là sau khi bị thương mới không nhìn thấy gì sao?”
“Đúng vậy, vậy làm phiền đại tẩu giúp ta tìm đại phu, về sau nhất định sẽ hậu tạ.”
Ôn Du gật đầu nói, Ngô Kiều Kiều bĩu môi, nàng mới mười sáu tuổi, chính vì đã thành thân nên mới bị gọi là “thẩm thẩm”, giờ lại còn bị gọi là “đại tẩu”, nội tâm nàng vẫn là một thiếu nữ độc thân chưa chồng a.
“Ta hiểu rồi, ngày mai ta đi thị trấn, kêu đại phu xem cho ngươi.”
Ngô Kiều Kiều đến bên giường hỏi "Ngươi ngủ trong hay ngoài?"
Những lời này Ôn Dục nghe như sét đánh giữa trời, nghi ngờ hỏi “Chúng ta ngủ cùng nhau?”
“Nói nhảm, ở nhà ta chỉ có một cái giường, ngươi muốn ta ngủ dưới đất sao?"
Ngô Kiều Kiều có chút không kiên nhẫn hỏi “Ta không ngại thì ngươi để ý làm gì? Nhanh lên, ta buồn ngủ rồi.”
Tai Ôn Dục lại đỏ lên, nghĩ không ra biện pháp giải quyết, đành phải xê dịch bên trong, hắn là nam nhân thì ngại cái gì.