Nông Nữ Đa Kiều (NP)

Chương 5

Chương 5: Muốn Nhìn Đại Dươиɠ ѵậŧ Của Nam Nhân Này Một Chút

Sau khi hai người cùng nằm xuống, Ngô Kiều Kiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ban ngày nàng làm giẫy cỏ, cứu người quá mệt mỏi, buổi tối còn phải giặt quần áo nấu cơm, chạm gối liền ngủ thϊếp đi.

Ôn Du vốn cho rằng ngủ cùng nữ nhân xa lạ thật khó xử, liền mở to mắt nhìn nóc nhà, mãi cho đến khi gà gáy mới khó khăn nhắm mắt.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua khe hở trên mái tranh chiếu vào phòng, Ngô Kiều Kiều đêm qua ngủ rất say, lại bị ánh nắng đánh thức.

Ngô Kiều Kiều dụi dụi mắt, đột nhiên nhìn thấy một người nằm bên cạnh mình, nàng giật mình, bỗng nàng nhớ ra tối hôm qua mình đã nhặt được một người đàn ông.

Trước khi Ôn Du tỉnh dậy, Ngô Kiều Kiều rốt cuộc cũng có thể thưởng thức vẻ ngoài của nam nhân này. Khuôn mặt rắn rỏi nhưng ngũ quan thanh tú, dưới sống mũi thẳng tắp là đôi môi mỏng hơi mím lại. Làn da trên mặt giống như bạch ngọc dưới ánh mặt trời, những vết sẹo rải rác trên mặt cũng không ảnh hưởng đến dung mạo.

Ngô Kiều Kiều nhớ trước đây có mấy chị em nói đàn ông sống mũi cao thì dươиɠ ѵậŧ to, bây giờ xem ra cũng có lý, thứ tối hôm qua nàng mơ hồ nhìn thấy không hề nhỏ.

Nghĩ đến đây, Ngô Kiều Kiều chợt nhớ đến cảnh tượng mà nàng nhìn thấy ở ruộng bắp ngày hôm đó, cả người nóng bừng, ánh mắt vô thức nhìn xuống, khi đến đũng quần thì thấy một chiếc lều được dựng lên ở đó đúng như dự đoán.

Bây giờ là cuối thu, trời không quá lạnh, chăn bông cũng là loại mỏng, Ngô Kiều Kiều nhìn vào chiếc lều dựng cao khiến nàng càng trở nên khô nóng hơn. Nàng rất muốn nhìn dươиɠ ѵậŧ của nam nhân này trông như thế nào khi nó cương cứng

Nàng liền nhìn xem chắc không thành vấn đề.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Ngô Kiều Kiều không khỏi cho tay vào trong chăn, đang suy nghĩ liền không nhịn được lặng lẽ vén một góc chăn lên, vừa mới nhìn đến đó, bị tiếng mắng của nam nhân làm cho hai tay run run.

Ôn Du tỉnh lại, đè lại góc chăn hỏi. Ngô Kiều Kiều lúc đầu có chút áy náy, nhưng khi nhớ tới nam nhân không nhìn thấy nàng, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vén chăn xuống giường, tự tin nói “Ta tỉnh dậy muốn rời giường để làm bữa sáng a, ngươi lại không làm gì cả.”

Ôn Du ngơ ngác đáp lại, sau đó nhắc nhở “Mắt của ta phiền đại tẩu mời đại phu đến xem, sau này nhất định sẽ cảm tạ.”

Ngô Kiều Kiều suy nghĩ một chút, cố ý nói “À, nhưng phải xem trong nhà có tiền hay không, nếu không chỉ có thể đi bán chút lương thực trước khi đi.”

Khi mới đến, Ngô Kiều Kiều đã lục tung các hộp và tủ, nhưng nàng không có một xu dính túi, hơn nữa còn có dấu vết lục lọi các hộp và mọi thứ, vậy chắc chắn đã bị đệ muội ác độc kia lấy đi rồi.

“Ta vẫn còn một ít bạc rải rác trong y phục. Đại tẩu có thể lấy tất cả, nhưng mặt dây chuyền ngọc bội là di vật của gia đình ta mong đại tẩu trả lại.”

Ôn Du nghe hiểu ý của Ngô Kiều Kiều. Ngô Kiều Kiều cũng không phải người tham lam, cười nói “Ngươi yên tâm đi, đồ vật của ngươi đều ở đây, nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng yên tâm cầm tiền của ngươi.”

Được sự cho phép của Ôn Du, Ngô Kiều Kiều mặc nhiên lấy tiền trong túi đi, trong túi ước chừng có đến hai mươi ba mươi lạng bạc, phải biết rằng một lạng bạc đủ cho một nhà ba người ở đây ăn trong nửa năm.

Ăn trưa xong, Ngô Kiều Kiều đến thị trấn mời đại phu cho Ôn Du, sau khi bắt mạch, đại phu vuốt râu nói “Đây là trúng độc, không gây chết người, nhưng chất độc tích tụ trong mắt dẫn tới mù. Còn chữa được, sáng sớm hàng ngày tắm thuốc cùng châm cứu, ước chừng nửa tháng sẽ có hiệu quả.”

“Vậy là tốt rồi, về sau mỗi ngày ông đến châm cứu được không?” Ngô Kiều Kiều hỏi.

Đại phu xua xua tay nói “Ta già rồi, xương cốt lại không tốt, đi một chuyến đã muốn mất nửa cái mạng rồi. Ta sẽ kê đơn thuốc cho ngươi, còn về vị trí kim, ta sẽ dạy ngươi một lần, ngươi nhớ kỹ, mỗi ngày buổi tối ngươi tắm thuốc và châm kim cho phu quân ngươi là được.”

Ôn Du thấy đại phu đã hiểu lầm mối quan hệ của mình và Ngô Kiều Kiều, muốn giải thích một chút, nhưng Ngô Kiều Kiều vội vàng kéo chặt góc áo hắn giành nói “Được, phiền đại phu dạy ta một lần.”

Đại phu dạy cho Ngô Kiều Kiều các huyệt để châm cứu, đồng thời kiểm tra nàng làm một lần rồi mới yên tâm rời đi. Ôn Du mặc áo vào hỏi “Sao ngươi không nói với ông ấy ta không phải phu quân của ngươi?”

Ngô Kiều Kiều tức giận nói “Ta tuy là góa phụ nhưng vẫn muốn giữ thể diện, đưa một nam nhân bên ngoài về nhà chữa bệnh nếu truyền ra ngoài thì còn sống sao nữa? Hơn nữa, ở đây không ai có thể châm cứu cho ngươi mỗi ngày đâu, ta còn không phải mong ngươi khỏi nhanh để đi tìm người nhà sao?”

Ôn Du nghe xong cảm thấy có chút đạo lý, nội tâm thầm trách mình đã quá để tâm.

“Đa tạ ngươi, ta vừa trải qua nạn trộm cướp nên có chút trông gà hoá quốc, chờ ta bình phục và tìm thấy người nhà nhất định sẽ hậu tạ ngươi.”

Ôn Du chắp tay xin lỗi Ngô Kiều Kiều.

Ngô Kiều Kiều mơ hồ đồng ý cũng không để trong lòng, ông chủ trước đây của loại bánh ngọt này đã vẽ đủ cho nàng đến mức không thể tiêu hóa được. Nàng chỉ cảm thấy Ôn Du có khuôn mặt đẹp trai, có thể tạm thời giải toả một chút cô đơn là được.