Chương 3: Nhặt Được Mỹ Nam
Ngủ mấy ngày liên tiếp, Ngô Kiều Kiều nhớ lại những gì nàng nhìn thấy ở ruộng bắp hôm đó, làm cho cả người tinh thần đều uể oải. Hôm nay, Ngô Kiều Kiều lại xuống giẫy làm cỏ, đầu tiên nàng nín thở quan sát xung quanh có động tĩnh gì không, để chắc chắn không có ai lặng lẽ cởϊ qυầи áo. Một cặp ngực khủng bắn ra, Ngô Kiều Kiều một tay xoa nắn cặρ √υ', tay kia đưa tay xuống dưới xoa xoa.
Trong lùm ngô dần dần truyền đến tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ, Ngô Kiều Kiều nhắm mắt thủ da^ʍ nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, phía dưới da^ʍ thuỷ tràn lan.
“Ưm…..a…..thật thoải mái…..”
Ngô Kiều Kiều say sưa chơi đùa với cơ thể nàng, nàng đến đây để nhớ lại rõ hơn hình ảnh mà nàng đã thấy hôm đó.
Nguyên chủ mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng thân thể phát triển rất tốt, kết quả lại là một goá phụ, thân thể mẫn cảm. Động tác của Ngô Kiều Kiều càng lúc càng nhanh, nàng nhắm mắt hưởng thụ.
“Thẩm thẩm….”
Khi sắp cao trào, Ngô Kiều Kiều bị tiếng gọi giật mình, vội vàng mặc quần áo vào, Lưu Đại Tráng đẩy cây ngô sang một bên nhìn qua.
“Thẩm thẩm, thẩm có ở đây không? Ta còn tưởng thẩm ở ngoài cuốc đất bị rắn cắn.”
Lưu Đại Tráng cười nói, thấy Ngô Kiều Kiều mặt đỏ ửng khó hiểu “Thẩm, thẩm không sao chứ, sao mặt đỏ như vậy?”
Ngô Kiều Kiều xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe dưới đất chui vào, nhưng may mắn thay Lưu Đại Tráng vẫn chưa hiểu chuyện này.
“A, ta ngủ ở chỗ này một lát, phơi nắng.” Ngô Kiều Kiều đứng dậy phủi bụi khô cùng lá khô trên người, sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
Lưu Đại Tráng thấy không có gì để làm liền rời đi, Ngô Kiều Kiều không có hứng thú tiếp tục, thở dài nhổ cỏ và bẻ một ít ngô đặt trong khung, nhìn mặt trời lặn, nàng chuẩn bị quay về nấu cơm.
Chạng vạng tối, thôn Ô Hà yên tĩnh và đẹp đẽ, bầu trời phía tây được bao phủ bởi ánh hoàng hôn màu tím hồng, những chú chim bay lượn trên bầu trời. Những ngọn đồi xa xa xanh mướt một màu xanh mơn mởn, những dãy nhà tranh của bản làng dưới chân đồi vươn lên trong khói lam chiều.
Ngô Kiều Kiều thở dài đi về phía dòng sông, mọi thứ ở đây đều tốt nhưng không có trò giải trí nào nên người cô tràn ngập du͙© vọиɠ và du͙© vọиɠ, đầu chứa đầy phế liệu khiêu da^ʍ, cô cảm thấy rất trống rỗng và cô đơn.
Sau khi đặt khung xuống, Ngô Kiều Kiều rửa rau dại và ngô mà nàng đào được, khi nàng nhìn lên, có thứ gì đó trôi nổi trước mặt nàng theo dòng sông. Ngô Kiều Kiều tập trung nhìn kỹ lại, hóa ra là một người!
Cũng may Ngô Kiều Kiều đã học bơi trước đó, lập tức cởi giày và với của mình nhảy bùm xuống sông, khi đối phương bị một cành cây khô mắc trúng, nàng túm lấy quần áo của hắn kéo lên bờ.
Ngô Kiều Kiều lau nước trên mặt, rốt cuộc cũng nhìn rõ người này, hắn là một nam nhân khoảng hai mươi tuổi, lớn lên đẹp trai ngũ quan tinh xảo, trên người cũng là tơ lụa sang trọng. Hắn chắc chắn không phải người ở thôn Ô Hà. Phải biết rằng những hộ gia đình giàu có trong làng chỉ mặc vải bông tốt, còn lại những người khác đều mặc bao gai.
“Ngươi còn sống không?”
Ngô Kiều Kiều vừa tự nói vừa ấn vào ngực hắn, sau đó mấy chục lần, nam nhân phun ra mấy ngụm nước, tiếp tục hô hấp “Thật tốt quá, vẫn còn sống.”
Tay của Ngô Kiều Kiều bị đau, nàng đặt khung sang một bên trước, kéo người trở về sân nhỏ của mình.
Ngô Kiều Kiều cởi hết quần áo ướt sũng của hắn ra, cuối cùng khi cởϊ qυầи ra, nàng nhìn thấy một cây dươиɠ ѵậŧ thô to nằm trong đám lôиɠ ʍυ rậm rạp, trông còn rất to dù chưa cương cứng. Ngô Kiều Kiều miễn cưỡng nuốt nước bọt, nhanh chóng lấy chăn đắp cho hắn.
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, mình đúng là một người tốt.” Ngô Kiều Kiều lầm bầm lầu bầu một mình rồi đi nấu cơm.