Chương 2: Ruộng Bắp Khiêu Da^ʍ
Dựa vào của nguyên chủ, Ngô Kiều Kiều mỗi sáng đều đi làm ruộng của Sài gia, dần dần quen thuộc với loại chuyện dọn dẹp rác rưởi, cuốc đất trong nhà.
Nhà của Sài Khang ở sâu trong thôn, chỉ cần người đàn bà đanh đá Trương Oánh Oánh không đến quấy rầy, cuộc sống của cô sẽ trở nên yên tĩnh hơn, hàng xóm gần nhất chính là gia đình của Lưu Đại Tráng. Hai cha con nương tựa lẫn nhau, họ là những người duy nhất trong thôn đối xử tốt với Ngô Kiều Kiều.
“Kiều Kiều, lại đi làm cỏ a.”
Sáng sớm hôm nay Ngô Kiều Kiều làm việc dưới ruộng đã gặp cha của Lưu Đại Tráng - Lưu Đại Trụ, hắn nhiệt tình chào hỏi Ngô Kiều Kiều.
Kiều Kiều chớp chớp mắt, cười nói “Đúng vậy Đại Trụ ca, hôm nay mát trời, đi sớm một chút cũng có thể về sớm một chút.”
“Cần giúp việc gì cứ kêu ta.” Lưu Đại Trụ cười cười thản nhiên, xách hai thùng nước đi xa.
Lưu Đại Trụ mặc một chiếc áo ngắn tay màu nâu sẫm, trên người cơ bắp cuồn cuộn làn da ngăm đen, là một nông dân thật thà. Trước đây hắn có mối quan hệ rất tốt với Sài Khang, cho nên cũng có chút thiện cảm với Ngô Kiều Kiều, phá lệ chiếu cố nàng. Kỳ thật hắn cũng là một người đáng thương, lúc 30 tuổi vợ mất, hiện tại 36 tuổi chỉ có thể một mình nuôi con trai.
Ngô Kiều Kiều thẳng thừng đáp lại, sau đó nhìn bóng dáng hắn đi xa thở dài, cô cũng biết đối phương cùng mình đồng bệnh tương liên. Nguyên chủ 16 tuổi gả cho Sài Khang 30 tuổi vốn dĩ rất uỷ khuất, kết quả mới thành thân hai tháng phu quân liền chết, Lưu Đại Trụ với tư cách là bạn của Sài Khang mới phá lệ chiếu cố nàng.
Nhưng thà có người chiếu cố còn hơn không có ai, Ngô Kiều Kiều tự cổ vũ chính mình rồi đi đến ruộng bắp. Ở trong thôn Sài Khang có bốn mảnh đất, hai ruộng nước và hai ruộng khô. Ngô Kiều Kiều đi ruộng khô để làm cỏ ngô, không ngờ lại phát hiện trên thân cây ngô có một tổ chim có bốn quả trứng màu xanh ngọc bích nằm trong đó. Thật tốt quá, tối nay có thể làm thêm một bữa ăn. Ngô Kiều Kiều hưng phấn nhét trứng chim vào trong vạt áo, thấy cách đó không xa có một cái tổ chim, liền đào tổ chim đi vào sâu trong ruộng ngô.
“Nga~a……chàng nhẹ một chút…..”
Đột nhiên, một tiếng rêи ɾỉ kiều mị của một nữ nhân yếu ớt truyền đến, Ngô Kiều Kiều hoảng sợ, nhìn xung quanh, cuối cùng cô nhận thấy thân cây ngô đang đong đưa, dường như có bóng người.
Ngô Kiều Kiều rón ra rón rén tới gần, đến khi đủ gần, cô mới lặng lẽ tách lá ngô ra nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến mặt cô lập tức đỏ bừng.
Mảnh bắp ấy được đẩy xuống tạo thành một cái hõm, nơi hai nam nữ đầu bù tóc rối nằm đè lên nhau làʍ t̠ìиɦ, cái bụng trắng bóng rung rinh trong nắng nhìn nhức cả mắt.
Ngô Kiều Kiều dụi mắt nhìn kỹ, nữ nhân này trông như ở độ tuổi đôi mươi, thân hình phát triển cân đối, cặρ √υ' to tròn, trên mặt bộ dáng mất hồn. Nam nhân nhìn chừng ba mươi tuổi, nước da ngăm đen, một đôi bàn tay to xoa nắn ngực, eo lắc lư như chó đực.
“A~ ưm……..a a a…….sướиɠ quá…….chàng đυ. ta chết mất…….” Nữ nhân theo động tác của nam nhân càng lúc càng kêu to, hai chân dạng ra, nhắm mắt lại hưởng thụ.
“Đυ. chết nàng tiện bức này, nàng nhiều nước quá.”
Nam nhân nghe vậy cũng tăng tốc, vừa chửi vừa thọc vào rút ra.
Ngô Kiều Kiều nuốt nước miếng, điều chỉnh góc độ để nhìn vào vị trí họ làʍ t̠ìиɦ, dươиɠ ѵậŧ to dài đen của nam nhân ra vào trong âʍ ɦộ đỏ tươi của nữ nhân kia, chảy ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ và bọt trắng, hai quả trứng nặng trĩu đánh bạch bạch bạch lên mông nàng ta.
“A a a……chàng nhanh lên a…….đυ. ta đi……”Thấy mình sắp đạt đến cao trào, nữ nhân càng kêu càng cuồng nhiệt, sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng chảy nước miếng.
Nam nhân đặt một chân của nàng ta lên vai hắn bắt đầu nắc, tiếng òm ọp của côn ŧᏂịŧ khuấy da^ʍ thuỷ cùng tiếng tinh hoàn đánh bạch bạch bạch lên mông hòa quyện vào nhau.
“Bang…..”
“Đĩ mẹ nàng, kêu lớn như vậy lỡ người khác tới đây thì sao? Kẹp nhẹ một chút, bấm gãy ta rồi.”
Nam nhân một bên đυ. nàng ta một bên mắng, còn đánh bạch bạch bạch lên mông nữ nhân.
“Nga~ a……sướиɠ, sướиɠ chết ta rồi ~ sẽ không, sẽ không có người tới……Đây là chỗ của nam nhân sao chổi……nàng ta không quản được nhiều như vậy đâu…….a……ta muốn ra……a a a……”
Nữ nhân một bên kêu rên một bên trả lời, đột nhiên trợn trắng mắt hét lên, bị đυ. đến cao trào phun ra một cột da^ʍ thuỷ.
“Ngô, thật nhiều nước, đυ. chết nàng ~ ngôi sao chổi kia đến liền cùng nhau đυ..” Nam nhân bị kẹp sướиɠ khiến mông run rẩy nói.
Ngô Kiều Kiều người được nhắc đến ở một bên, chỉ cảm thấy phần thân dưới của cô nhớp nháp, như thể nước đang chảy. Nhưng nam nhân này vừa xấu răng lại vàng ố, nàng không muốn bị dưa vẹo táo nứt này đυ. đâu.
Trận chiến đâu kịch liệt ở ruộng bắp vẫn tiếp tục, sau khi cao trào qua đi nữ nhân lật người lại, nam nhân bế nàng ta lên tiếp tục đυ., nhéo mông vuốt vuốt, lôиɠ ʍυ của hai hạ bộ bị dâʍ ŧᏂủy̠ dính vào nhau, côn ŧᏂịŧ dữ tợn ở trong tiểu huyệt ra ra vào vào.
Mãi cho đến khi bọn họ xong việc ngã xuống ruộng bắp ngủ, Ngô Kiều Kiều mới rón rén rời đi, tên này làm nửa canh giờ, thay đổi năm sáu tư thế. Mặc dù hắn xấu xí nhưng dươиɠ ѵậŧ rất to lại kéo dài, thời điểm trở về mặt Ngô Kiều Kiều vẫn còn hồng.
“Kiều Kiều, trở về nhanh như vậy.”
Lưu Đại Trụ đang lấy nước bên sông thấy Ngô Kiều Kiều trở lại liền hỏi, dù sao thì nàng đi nơi xa nhất trên mảnh đất của Sài gia, diện tích lại rộng.
Đầu óc Ngô Kiều Kiều bây giờ đầy những hình ảnh không thể diễn tả được, thấy Lưu Đại Trụ bên bờ sông lấy nước theo phản xạ có điều kiện nhìn xuống hạ bộ của hắn, thứ kia là một khối căng phồng rất to, mặc dù chưa cứng nhưng có thể nhìn ra nó có rất nhiều sức lực.
Lưu Đại Trụ tuy mồ hôi nhễ nhại, nước da ngăm đen nhưng trông rắn rỏi, có hương vị của đại thúc trưởng thành, so với nam nhân răng vàng xấu xí kia tốt hơn rất nhiều, nếu ở trên giường làm, có lẽ có rất nhiều sức lực.……
Phi phi phi, Ngô Kiều Kiều ngươi đang tưởng tượng cái gì vậy, không biết xấu hổ!
Ngô Kiều Kiều vội vàng dẹp bỏ tà niệm, âm thầm cự tuyệt bản thân, đỏ mặt không dám nhìn Lưu Đại Trụ, ấp úng lên tiếng rồi chạy vào trong nhà.
Sau khi cất những quả trứng nhặt được, Ngô Kiều Kiều cởϊ qυầи thì thấy trên đó một mảnh dính ướt. Bản thân nàng ở thời hiện đại cũng có vài người bạn trai, cộng thêm ký ức về nguyên chủ cùng Sài Khang, hôm nay nhìn thấy một mảnh sắc xuân như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng trống rỗng và cô đơn.
Côи ŧɧịt̠ tối sau khi tắm nước lạnh, Ngô Kiều Kiều vẫn còn hơi nóng, vì trằn trọc không ngủ được nên đành phải vươn tay xuống sờ soạng bắt đầu thủ da^ʍ.