Chương 1: Xuyên Thành Tiểu Quả Phụ
Ngô Kiều Kiều xuyên qua, tối hôm qua cô uống quá nhiều liền kể khổ với cây cột điện, mắng mỏ lãnh đạo cùng xã hội vô tình. Buổi sáng cô ngủ dậy không phải ở bên lề đường, mà là trong một căn nhà gỗ nhỏ đổ nát.
Căn nhà chỉ có bốn bức tường, chỉ có một chiếc giường gỗ và một chiếc bàn nhỏ, ánh nắng xuyên qua khe hở trên cỏ tranh chiếu vào làm Ngô Kiều Kiều tỉnh giấc, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô chỉ có một phản ứng duy nhất: Cmn cô bị bắt cóc bán vào núi!
Ngay khi Ngô Kiều Kiều đang nghĩ cách trốn thoát, một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đẩy cửa bước vào. Hắn mặc một chiếc áo vải thô ngắn, làn da màu lúa mạch, trên người có những đường nét cơ bắp vừa phải, trông như một thanh niên cường tráng từ nông thôn.
“Thẩm thẩm, người đừng quá khắt khe với bản thân. Cha ta nói chỉ cần con người còn sống thì còn có hy vọng, đây là hai quả trứng, người nấu ăn đi.”
Thiếu niên sau khi đi vào có chút thẹn thùng mà nói, đặt hai quả trứng trong tay lên bàn rồi đi ra ngoài.
Ngô Kiều Kiều ban đầu nghĩ rằng đây là người mua, nhưng sau một thời gian, những ký ức choáng ngợp hiện lên trong tâm trí cô.
Chủ nhân của cơ thể này cũng tên Ngô Kiều Kiều, là một tân nương mới cưới ở thôn Ô Hà, phu quân cô ấy đã chết cách đây không lâu. Sau hai tháng thành thân thì phu quân cô ấy chết, mọi người trong làng đều nói cô ấy khắc phu không may mắn, đệ muội cũng nhân cơ hội đuổi cô ấy đi và muốn chiếm nhà chồng của Ngô Kiều Kiều làm của riêng. Ngô Kiều Kiều còn nhỏ chưa biết gì, muốn về nhà mẹ đẻ lại bị đại tẩu ghét bỏ không may mắn đuổi đi.
Ngô Kiều Kiều, người thực sự không còn lối thoát, đã chọn cách nhảy sông sự sát, nhưng lại được hàng xóm Lưu Đại Tráng vớt lên, lúc tỉnh dậy lại thấy mình biến thành con quỷ xui xẻo này.
Ngô Kiều Kiều phải mất cả buổi sáng để hoàn toàn tiếp nhận hiện thực, chủ nhân của cơ thể này mới mười sáu tuổi, da trắng nõn xinh đẹp, nhưng nguyên chủ lại quá nhu nhược, dễ bị người khác chèn ép.
Là một nữ cường nhân của thế kỷ 21, Ngô Kiều Kiều đã quá táo bạo. Nếu đã đến thế giới này, điều quan trọng nhất là phải sống sót trước.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Ngô Kiều Kiều duỗi eo xuống giường, lấy hai quảng trứng Lưu Đại Tráng đưa nấu lên ăn, ăn no rồi cũng có sức lực, bắt đầu đánh giá nơi mình sẽ sống lâu dài trong tương lai này.
Cô phải nói rằng mặc dù ngôi nhà có một chút cũ nát, nhưng xung quanh lại là non xanh nước biếc. Ngô Kiều Kiều gả cho nam nhân ở vùng thượng lưu của thôn Ô Hà, gần sông và gần núi, bốn phía bao quanh bởi những bông hoa và cây cối tươi tốt. Bên ngoài căn nhà gỗ được rào thành một khoảng sân nhỏ, có chuồng gà, chuồng lợn và hai mảnh vườn nhỏ trồng rau.
Vườn rau nhỏ còn ít rau, nhưng chuồng gà, chuồng lợn thì trống không. Ngô Kiều Kiều xuống bếp nhìn một lượt, may mà trong hũ gạo vẫn còn một ít hạt kê, không chết đói.
Chạng vạng tối, Ngô Kiều Kiều chuyển củi vào bếp chuẩn bị bắt đầu nấu ăn, thì đột nhiên có tiếng la hét và tiếng ồn ào bên ngoài. Cô cầm một con dao làm bếp đi ra ngoài kiểm tra thì thấy một người phụ nữ miệng ngoác ngoác tai khỉ đang dẫn mấy người dân làng chỉ trỏ vào sân.
“Các vị phu nhân phân xử đi, sau khi đại bá nhà tôi cưới nàng ta chưa đầy hai tháng đã chết. Cái loại tiện nhân này vẫn còn mặt mũi sống ở đây, hôm nay ta tới tịch thu nhà, đem cái loại sao chổi này đuổi ra khỏi thôn Ô Hà.”
Người phụ nữ dẫn đầu là đệ muội Trương Oánh Oánh chủ nhân của căn nhà này, là hung thủ bức chết nguyên chủ.
“Ta còn tưởng chó nhà chạy đến cửa sủa, hoá ra là đệ muội a. Hôm nay ngươi rơi vào hố xí nên ở chỗ này trong miệng phun đầy phân, làm bẩn tai ta, không sao, nhưng là người trong thôn coi như đùa.” Ngô Kiều Kiều không phải người tốt, liếc xéo Trương Oánh Oánh rồi mắng.
Nguyên chủ tuổi trẻ yếu ớt, lại là một cái bánh bao mềm mại, nói vài câu cũng có thể khóc. Trương Oánh Oánh cũng vì chuyện này mới dám kiêu ngạo như vậy, hiện tại lại bị mắng lại, kinh hãi đến mức hai mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
“Ngươi cái đồ tiện nhân này còn coi mình là đại tẩu? Sáng sớm hôm nay không phải nhảy sông sao? Tại sao bây giờ còn ở đây ăn vạ chiếm chỗ này? Đây là nhà đại bá của ta, ngươi mau cút đi, đừng ép ta động thủ.”
Trương Oánh Oánh xắn tay áo đi qua chuẩn bị động thủ.
Nhìn thấy nữ nhân kia đang lao tới mình, Ngô Kiều Kiều lập tức giơ con dao làm bếp trong tay lên, giọng hung ác nói “Ngươi là cái gì mà đuổi ta đi? Ta là đại tẩu của ngươi, muốn đuổi đi cũng chỉ có cha mẹ của phu quân mới có thể đuổi, ngươi không sợ chết thì tới đây, cùng lắm hai chúng ta ở dưới hoàng tuyền làm bạn.”
Trương Oánh Oánh dừng lại hơi muộn, một vết máu dài bị con dao làm bếp vẽ trên cánh tay của nàng ta, máu ngay lập tức chảy ra. Nàng ta không ngờ tới từ trước đến nay Ngô Kiều Kiều người vẫn luôn yếu đuối, lại thực sự dám ra tay, lập tức bị doạ sợ, liên tiếp lùi lại vài bước ngồi bệt xuống đất.
“Người đâu a nàng ta muốn mạng ta. Thứ sao chổi khắc chết đại bá còn muốn gϊếŧ ta, có còn công đạo không, tiện nhân a.”
Trướng Oánh Oánh không ngừng phủi phủi thân khóc khổ, như thể bị uỷ khuất lắm vậy.
Người trong thôn nhìn nhau, cuối cùng có hai người phụ nữ can đảm đi đến chỗ Ngô Kiều Kiều nói “Tuổi ngươi còn nhỏ lại không hiểu chuyện, ngươi không có con cái, nhà ở cùng ruộng nên là của Sài gia. Cha mẹ chồng ngươi đi sớm, đệ phu ngươi làm quan huyện không có thời gian, đệ muội lấy căn nhà không phải là chuyện bình thường sao?”
Ngô Kiều Kiều thấy những nữ nhân này vẻ mặt nghiêm túc nói không một câu giống tiếng người, thật sự là một đám người tới ức hϊếp quả phụ như cô. Chẳng trách nguyên chủ bị ép chết không có đường lui.
“Căn nhà và ruộng đất đúng thật là của Sài gia, muốn lấy nhà cũng phải là đệ phu lấy, hắn là một nha dịch của nha môn, nếu muốn bắt nạt ta ta liền đâm đầu chết ở huyện nha xem hắn có mất mặt không, các người còn ra vẻ tôn nghiêm đến ăn tuyệt hậu, tới một người ta gϊếŧ một người, tới hai người ta gϊếŧ cả đôi, mấy người qua đây.”
Ngô Kiều Kiều tung 1 cước, nhào qua phi dao chém Trương Oánh Oánh, nàng ta sợ tới mức ngã lộn nhào.
Ngô Kiều Kiều đi tấn công những nữ nhân hát đệm cho nàng ta, bất quá bọn họ chỉ muốn tới đây xem náo nhiệt, nhìn thấy Ngô Kiều Kiều liều mạng như vậy nào dám ở lại đây, vừa chạy vừa kêu gào khóc lóc.
Sân nhỏ cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, Ngô Kiều Kiều lau mồ hôi trên trán thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô chưa từng nghĩ tới, muốn ở lại nơi này lại không dễ dàng.
Ngày hôm sau, câu chuyện về tức phụ nhà họ Sài cầm con dao làm bếp liều mạng đã truyền khắp thôn Ô Hà, trước đây chỉ nói vài câu đã đỏ mặt hiện tại lại giống như mẫu dạ xoa, người trong thôn cho rằng cô rơi xuống sông rồi mất trí nhớ, trở thành nữ nhân điêu ngoa, nhưng không ai dám đến cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô nữa, làm cho cuộc sống của Ngô Kiều Kiều yên tĩnh trong vài ngày.
Sau khi giải quyết vấn đề nhà ở, giải pháp là cơm ăn áo mặc, thực ra Sài gia không nghèo, phu quân nàng ta là một thợ săn lão luyện, đệ đệ lại ở nha môn làm việc còn gửi tiền cho hắn cũng không tệ lắm.
Chỉ là sau cái chết ngoài ý muốn của Sài Khang trong khi đi săn, Trương Oánh Oánh cùng dân thôn muốn lợi dụng nó cứ ba ngày lại đến gây sự, hôm nay bắt một con gà, ngày mai bắt một con vịt, sơ tán hết khỏi nhà nguyên chủ. Cả nhà và ruộng đều muốn lấy đi nên mới xảy ra cảnh tượng ngày hôm đó.
Ngô Kiều Kiều từ nhỏ cũng lớn lên ở nông thôn, sau khi biết rõ hiện thực cũng ngồi yên không chờ chết, xắn tay áo lên núi hái rau dại, xuống ruộng bẻ ngô, lưu trữ một số thực phẩm cho mùa đông.