Khương Ngâm không quan tâm lời hắn nói, trước tiên đem người nọ đỡ dậy, sau đó đem quần áo của mình cởi xuống rồi khoác trên người người nọ, xúc tua làm cho Khương Ngâm trong nháy mắt suýt nữa đem người trong lòng ngực vứt ra, thật sự là quá trơn trượt, da thịt người này trơn trượt như là động vật máu lạnh không có xương, sợ tới mức tâm can y nhảy dựng lên.
“Ngươi không sao chứ?” Khương Ngâm nửa ôm hắn, thật sự là người này mềm giống như không có xương cốt, y sợ buông đối phương một cái là lại ngã trở về.
Khổng Tuyên bên này sắc mặt trực tiếp trở nên xanh mét, “Ta nói Khương Ngâm ngươi muốn tìm phiền toái cũng nên nhìn thời điểm có được không, nơi này cũng không phải là nơi ngươi thể hiện, hay là nói, ngươi chỉ là đơn thuần tới cứu người này?”
Tư tâm của hắn cảm thấy Khương Ngâm chính là tới báo thù lần trước mình nhục nhã y, toàn bộ Thanh Lam Phong cũng cũng chỉ có mình hắn xứng để Khương Ngâm tự mình tới tìm.
“Không phải, ta chỉ là đơn thuần đi ngang qua mà thôi.” Khương Ngâm nhàn nhạt mà nói, “Sau đó gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.”
Khuôn mặt Khổng Tuyên trực tiếp âm trầm, “Như thế nào, ngươi là cảm thấy chúng ta oan uổng hắn? Muốn đến thay hắn bênh vực kẻ yếu?”
Hắn cảm thấy trong lòng một trận giận dữ, thằng nhãi Khương Ngâm này chẳng lẽ không phải tới tìm hắn báo thù sao? Như thế nào lại đi bon chen chuyện của người khác, hơn nữa y cư nhiên lại không tin hắn?
Khổng Tuyên hoàn toàn đã quên mất sự thật mấy ngày trước đây bản thân mới đánh đối phương.
Hắn nghĩ trong lòng, tại buổi nhập môn của đệ tử mới, Khương Ngâm là đồ đệ của Khấp Thủy Kiếm Quân, mà hắn là đồ đệ của chưởng môn, rõ ràng hai người bọn họ mới thích hợp chơi cùng nhau được không, hơn nữa cũng chỉ có hắn mới có tư cách cùng Khương Ngâm nói chuyện, tên trên mặt đất này là cái thá gì?
Khương Ngâm cư nhiên vì cái đồ vật hạ tiện như này mà chất vấn hắn?
Khương Ngâm nhìn đối phương chất vấn giống như oán phụ, có chút không hiểu ra sao, không nói đến việc y cùng Khổng Tuyên căn bản không thân, còn có mối thù kia nữa, kiểu gì cũng không về cùng một đội được đi, nhưng nhìn khuôn mặt tức giận kia của đối phương, y đành phải bất đắc dĩ giải thích.
“Ta cũng không nói là nhận định hắn không có tội, chỉ là nghĩ loại phương thức lén quyết định này của các ngươi không đúng, nếu thật sự hoài nghi hắn thì cũng nên giao cho chấp pháp tra khảo chứ?”
Ở hiện đại xảy ra chuyện còn phải tìm cảnh sát đó, các ngươi lại không cần chấp pháp, ngược lại lén ẩu đả, đơn phương nhận định người ta có tội, thấy thế nào cũng không giống như là người tốt có được không?
“A, cũng đúng, Khương Ngâm ngươi là người tốt, ngươi thích anh hùng cứu mỹ nhân, chúng ta đều là người xấu.” Khổng Tuyên âm dương quái khí nói vài câu, sắc mặt âm trầm rời đi, thấy thế nào cũng như là lại nhớ thêm một thù với Khương Ngâm.
Khổng Tuyên vừa đi, người chung quanh tự nhiên cũng liền tan, lối đi nhỏ vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt cũng chỉ dư lại Khương Ngâm cùng người trong lòng ngực y.
Y có chút xấu hổ đem hắn đỡ đứng thẳng, “Gì đó ơi...... Ngươi có ổn không?”
Người nọ gắt gao nắm quần áo Khương Ngâm đưa cho hắn, sau đó nói một tiếng rất nhỏ: “Cảm ơn.”
Hắn ngẩng đầu lên Khương Ngâm mới thấy rõ khuôn mặt hắn, là một thanh niên diện mạo thực thanh tú, vóc người tựa hồ so với y còn muốn cao hơn một chút chỉ là vẫn luôn khom lưng dẫn tới hắn thoạt nhìn có chút khϊếp nhược tối tăm, đôi mắt là màu xanh xám, âm u như là mọc ra từ nơi rêu phong âm u, giống như hắn, ướt dính, trơn trượt, tối tăm, làm người tránh còn không kịp.
Khương Ngâm nhìn thoáng qua thấy trên người hắn cũng không có miệng vết thương gì, “Trên người của ngươi không có việc gì đi? Có thể tự mình về phòng ngủ không ấy?”
Mắt thấy sắc trời có chút tối, y còn phải nhanh đi tìm Diệp Trúc Quân, cũng không biết đối phương có phải chờ y đã lâu rồi không.
Mặt trời lặn chứa ánh kim, hợp với biển mây ráng chiều.
Kim quang xán lạn khi mặt trời lặn chiếu rọi xuống, giống như là hòa tan kim thủy, sóng nước xanh biếc phản chiếu sắc thái rặn mây, phảng phất trong suốt tươi đẹp giống như ngọc bích. Chẳng qua, kim quang lóa mắt là chiếu vào trên người Khương Ngâm, khiến bộ dáng đẹp đẽ của y càng thêm lóa mắt.
Mà hắn bên này vừa vặn dừng ở bên trong chiếc bóng của bức tường, ánh mặt trời vĩnh viễn cũng không bao giờ chiếu tới.