Vạn Nhân Mê Làm Vai Phụ

Quyển 1 - Chương 15.2

Lần này y xuống núi là vì tìm Diệp Trúc Quân xin thêm một lọ hơi thở an thần, vừa mới bắt đầu Khương Ngâm cũng chỉ là cảm thấy dễ ngửi mà thôi, ai ngờ theo số lần y ngâm thuốc tắm càng nhiều, trong lúc cốt cách thân thể trưởng thành, không có loại hơi thở này làm bạn khiến y cơ hồ ngủ không yên. Tuy rằng người tu tiên phần lớn ban đêm cũng tu luyện không cần ngủ, nhưng Khương Ngâm trước nay đều vẫn luôn duy trì cái thói quen này.

Sau khi không có hơi thở này, y sẽ trở nên nôn nóng bất an, cả ngày khó có thể yên giấc.

Trên đường đi đến Thanh Lam Phong nơi Diệp Trúc Quân ở, Khương Ngâm thấy trên con đường trước kia quạnh quẽ nay đầy người vây quanh, có thể thấy được ở giữa là Khổng Tuyên vẻ mặt ngạo khí đứng đằng trước ngẩng cao cằm, hôm nay người này vẫn mặc một thân hoa phục sáng mù mắt như cũ, các loại màu sắc rực rỡ phối hợp ở bên nhau, cố tình mặc ở trên người hắn chính là đẹp giống như hoa khổng tước.

Khương Ngâm vốn dĩ muốn chạy, kết quả bị một người đệ tử quen biết kéo qua xem náo nhiệt.

“Đây là làm sao vậy?” Khương Ngâm nghi hoặc hỏi người bên cạnh, y là nửa đường mới đến, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người nọ trước tiên là sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, chỉ vào bên trong nói, “Cái tên kia.....” Hắn chu chu môi, tựa hồ không biết miêu tả đối phương như thế nào, “Cái tên kia thích trộm đồ vật, không biết làm sao trộm được tới trên người Khổng sư huynh, phải không? Khổng sư huynh mang theo người tới để gây chuyện.....”

Khương Ngâm bước chân hướng vào trong xem, quả nhiên thấy một vật thể không rõ nằm bò trên mặt đất, cả người ‘hắn’ đều ướt đẫm, xiêm y đơn bạc gắt gao dán ở trên người, lộ ra cả đường cong thân thể, còn mơ hồ có thể thấy được da thịt bên trong, tóc đen rối tung ướt đẫm ngã trên mặt đất.

Khổng Tuyên cười nhạt một tiếng chậm rãi đi đến trước người hắn, trên gương mặt mỹ lệ tràn đầy sự hung ác nham hiểm, hắn dùng mũi chân như muốn nhục nhã đối phương mà nâng cằm người nọ lên, “Trộm đồ? Cư nhiên dám trộm được đồ trên người ta.......”

“Ngươi là đang tìm chết sao?” Khổng Tuyên nói, dưới chân dùng sức một cái, giày hung hăng đạp lên trên mặt người nọ, “Đi hỏi thăm thử danh hào của Khổng Tuyên ta đi, nhìn coi những tên chọc tới trên đầu ta có còn sống sót hay không, hửm?”

Người nọ ngã trên mặt đất đưa lưng về phía Khương Ngâm, thế cho nên y thấy không rõ mặt người nọ, chỉ nhìn thấy ‘hắn’ giống như là động vật nhuyễn thể không có xương cốt, uốn lượn xoắn thân thể mà quỳ xuống, sau đó cúi đầu xin tha, “Không phải ta...... Ta không có trộm đồ, không phải ta trộm......”

Khổng Tuyên lạnh mặt, nhìn không ra bất luận biểu tình gì, chỉ là mày ẩn ẩn nhăn chặt biểu hiện hắn không kiên nhẫn, người chung quanh đều đang ồn ào, có người còn tiến lên đạp người nọ một cái.

“Hừ! Còn nói không phải ngươi, mấy người sống cùng ngươi thường xuyên bị ngươi trộm đồ, ngươi cái tên ăn trộm ti tiện này!”

“Đúng vậy đúng vậy, khẳng định chính là ngươi, còn dám không thừa nhận, đồ vật trước kia bọn ta làm mất cũng không biết có phải bị ngươi trộm hay không, ghét nhất là mấy thứ ăn trộm!”

“Còn nói không phải hắn....... Hắn đều có kinh nghiệm, lần này chẳng qua là thua trên người Khổng sư huynh, ai bảo hắn xui xẻo như vậy, trộm ai không trộm, đi trộm Khổng Diêm Vương.....”

Khổng Tuyên khinh miệt dùng chủy thủ vỗ vỗ mặt hắn, chủy thủ được khảm đầy châu báu, hoa lệ đến cực điểm, đương nhiên cũng tuyệt đối sắc bén, cạo đầu như bùn, “Ngươi đoán một chút, những tên đắc tội ta đều có cái kết cục gì?”

Người nọ run rẩy, dưới xiêm y ướt đẫm là làn da tái nhợt, hắn gian nan nói từng chữ từng chữ, thanh âm khàn khàn phảng phất như giọng nói bị hư, “Không phải ta...... Thật sự không phải ta.......”

Khương Ngâm có chút nhìn không nổi, trên thực tế y từ lúc bắt đầu liền muốn xông lên rồi, chỉ là không rõ tình huống mà thôi, loại việc trộm đồ này nói đơn giản cũng không đơn giản, nói khó cũng không khó, chỉ là rất phiền toái, bất luận kết quả cuối cùng có phải người kia hay không, sau khi chuyện này bị nháo lớn, hắn đều sẽ đã chịu ảnh hưởng, dẫn đến chê cười, cả đời đều sống ở bên trong lời đồn đãi vớ vẩn.

Lại nhìn tư thế này của bọn họ, đã nhận định là người này làm, như vậy Khổng Tuyên cũng sẽ không dễ dàng buông tha "hắn".

“Này, dừng tay!” Khương Ngâm chạy tới đem Khổng Tuyên đẩy ra, Khổng Tuyên đột nhiên không kịp phòng ngừa thật đúng là bị Khương Ngâm đẩy lui về phía sau một bước, sau đó lại bị người đi sau đỡ lấy, cả người sắc mặt thập phần nan kham nhìn chằm chằm người nào đó nửa đường chạy ra, đầu tiên là hoảng sợ, sau nửa ngày mới cau mày nói ra tiếng, “Khương Ngâm, là ngươi?”