Vạn Nhân Mê Làm Vai Phụ

Quyển 1 - Chương 15.4

Người nọ rũ đầu nên không thấy rõ biểu tình trên mặt, nửa ngày, mới sợ hãi nói một câu, “Ngươi đi đi, ta không có việc gì, có thể tự mình trở về.”

Khương Ngâm sờ sờ đầu của hắn, người này rõ ràng so với y còn cao hơn lại luôn là một bộ dáng khϊếp nhược, có chút khôi hài lại cũng có chút đáng thương, y an ủi, “Sự việc ngày hôm nay cũng đừng để ở trong lòng, sau khi trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ tốt thôi.”

Người nọ tựa hồ co rúm lại một chút, sau đó nhẹ nhàng mà nói, “Ta...... Ta gọi là Lâu Thanh.”

“Ừm” Khương Ngâm cười gật đầu, sau đó phất phất tay từ biệt hắn, “Ta tên Khương Ngâm.”

.......

Gió nhẹ thổi qua ngọn tóc hắn, không biết qua bao lâu, thân ảnh Khương Ngâm rời đi đã nhìn không thấy được nữa, người ở góc tường chậm rãi ngẩng đầu, lúc đó, ánh mặt trời đã chuyển dời đến bên hắn, cho dù là vị trí góc tường cũng đủ bị chiếu tới rồi.

Đây là hương vị của ánh mặt trời sao? Thật ấm áp.

Lâu Thanh híp con ngươi, có chút không thích ứng được ánh mặt trời loá mắt, con ngươi tối tăm tràn đầy khói mù, hắn nghĩ, người giúp hắn là Khương Ngâm.

Tiểu đồ đệ của Khấp Thủy Kiếm Quân, trên thí luyện nhập môn sớm được lựa chọn, nghe nói cũng là Yêu tộc.

Nhưng y cùng mình không giống nhau, trên người y là hương vị ánh mặt trời, lóa mắt, ấm áp, làm người hâm mộ.

Hắn lại nghĩ, y có hối hận vì cứu lầm người hay không nhỉ?

Sự việc lần này xác thật không phải hắn làm, nhưng mà...... Việc trước kia lại đều là hắn làm.

Hắn chính là một tên ăn trộm ti tiện, âm u.



Mà Khương Ngâm bên này cũng thuận lợi gặp được Diệp Trúc Quân, xác thật tới có chút chậm, đối phương đã đợi y rất lâu.

Khương Ngâm có chút ngượng ngùng, rõ ràng là chính y có việc cầu người, lại còn để người ta chờ lâu như vậy, nếu là người bình thường đã sớm nổi giận đi?

Diệp Trúc Quân nhẹ nhàng cười cười, hắn kỳ thật không phải loại người thích cười, khuôn mặt Yêu tộc phần lớn tương đối điệt lệ, dễ dàng làm tâm người sinh kiều diễm, vì thoát khỏi những cái ánh mắt ghê tởm đó, hắn trước nay đều là một khuôn mặt lạnh lùng, mi cốt hắn sắc bén, cho dù có chút diễm sắc cũng bởi vì sát khí quanh thân làm người né xa ba thước.

“Là trên đường gặp phiền toái gì sao?” Diệp Trúc Quân hỏi.

Khương Ngâm gãi gãi đầu không biết miêu tả như thế nào, “Cũng không có...... Chính là trên đường cứu một người, ta thấy bọn họ vu oan hắn trộm đồ vật, lại thấy hắn đáng thương, liền qua đó giúp hắn một chút, là người của phong các ngươi đó, gọi là gì nhỉ, ta ngẫm lại....... Hình như gọi là Lâu, Lâu Thanh!”

Y nói xong, sắc mặt Diệp Trúc Quân lại không đẹp được nữa.

“Ngươi lần sau gặp được hắn....... Liền cách hắn xa một chút, tóm lại không cần cùng hắn thân cận quá.” Thời điểm Diệp Trúc Quân nói lời này sắc mặt có chút cổ quái, như là khó có thể mở miệng.

Khổng Tuyên bọn họ châm chọc Khương Ngâm có thể không để trong lòng, nhưng Diệp Trúc Quân nói y vẫn là muốn nghe.

Tuy rằng không biết chuyện người nọ đến tột cùng là như thế nào, nhưng Khương Ngâm vẫn là ghi nhớ trong lòng, cùng lắm thì lần sau gặp được liền không chào hỏi đối phương thôi.

Thấy người trước mặt ngoan ngoãn đáp ứng, Diệp Trúc Quân ánh mắt tối lại, ngón tay hắn đặt ở bên cạnh giật giật, muốn sờ đầu đối phương một chút, cuối cùng vẫn khắc chế lại.

Hơi thở Yêu tộc trên người Khương Ngâm càng ngày càng nặng, nhìn dáng vẻ, thành niên kỳ của y sắp tới rồi.

Mà cùng với thành niên kỳ của rồng, chính là kỳ động dục suốt bảy ngày bảy đêm.

Lại chờ một chút nữa, hắn không nóng nảy.

P/s: A Ngâm của chúng ta sắp bị thịt, khoảng chương 25 - 29, đều là thịt tươi ngon, sư tôn, nhân thú, giáo huấn play,..... Ngon ngon mlem mlem, mời quý vị húp.