Tôi Cùng Anh Trai Của Bạn Thân "Làm"

Chương 10: Mạnh mẽ vuốt ve...cao trào (hơi H)

Ngay sau khi nhận lấy hai bộ lễ phục Lê Khuynh rất nhanh cởϊ qυầи lót và áo ngực đã bị kéo ra một nữa kia.

Mặc dù cô đã bị anh liếʍ cũng sờ qua, nhưng cô rốt cuộc vẫn là xử nữ, vẫn chưa bị dươиɠ ѵậŧ của đàn ông đâm vào.

Cô không tránh khỏi có chút ngượng ngùng, xoay người lại cố ý đưa lưng về phía anh để thay đồ.

Trần Dịch thấy hành động của cô như vậy rất muốn cười, nhưng vẫn kiên nhẫn xem cô thay xong hai bộ lễ phục.

Sau cùng đưa ra kết luận: “Màu đen.”

“Tại sao?” Lê Khuynh nhịn không được hỏi.

“Màu đen trông em đặc biệt trắng hơn.” Trần Dịch nói, "Rất bí ẩn, anh nhìn thấy liền không nhịn được muốn đυ. em."

Dưới lời nói thô lỗ của anh, Lê Khuynh khẳng trương thu thập bộ lễ phục màu đen, cứ như vậy quyết định sáng mai cô sẽ mặt bộ lễ phục này tham gia tiệc.

Cô đêm đem mọi thứ dọn dẹp ổn thỏa định rời đi, bị Trần Dịch ngoắc ngoắc tay lại kêu trở về.

Lê Khuynh đứng đó khuôn mặt nhỏ nhăn lại im lặng chờ anh lên tiếng.

Anh nắm lấy tay Lê Khuynh kéo sang đặt lên quần cách một lớp vải dươиɠ ѵậŧ đang ngẩng cao đầu, cầm tay cô không ngừng dưới vuốt ve lên xuống, giọng nói trầm thấp hỏi: “Khiến anh cứng như vậy rồi em bỏ chạy?"

Lê Khuynh nghĩ thầm: Không thì sao?

Chẳng lẽ muốn cô hạ hỏa giúp anh sao?

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Trần Dịch đã một tay đem cô đẩy ngã lên giường của Trần Đan Đan, lần nữa giật phắt váy cô xuống, lập tức lộ ra bên dưới không mặc gì, âʍ ɦộ trắng mịnh hiện rõ.

“Qυầи ɭóŧ đâu?” Bàn tay to lớn của anh rất nhanh đã chạm vào tiểu huyệt không ngừng vân vê, đâm chọc đến trào dâʍ ɖị©ɧ.

Dâʍ ɖị©ɧ ướt đẫm toàn bộ đem bôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, như là cố ý trêu đùa cô, giọng nói màng theo ý cười: “Đều là nước của em, muốn đến vậy sao lại không nói sớm?"

Lê Khuynh nhịn không được đỏ mặt. Ngượng ngùng trừng mắt liếc anh một cái.

“Nói sớm chẳng phải anh được anh đυ. sớm hơn sao?” Lời nói thô tục của anh không ngừng khiến cô đỏ mặt, “Nói cho anh biết, em có muốn anh anh đút vào không, nếu muốn, anh lập tức làm cho em sung sướиɠ.”

Anh nâng một chân cô lên tựa lên vai, cúi đầu lập tức nhìn thấy môi âʍ ɦộ hồng hào của cô đóng mở, phun ra mật dịch óng ánh.

Trần Dịch dùng ngón tay ra vào đâm không ngừng vào tiểu huyệt cô, phát ra âm thanh dâʍ ɖu͙© “Phụt phụt” tiếng nước va chạm.

Lê Khuynh nhớ tới âm thanh tiếng nước va chạm này, cùng với âm thanh nghe được trong điện thoại với Trần Đan Đan giống nhau như đúc.

Ngay lúc này cô chợt nhớ ra điều gì đó, đẩy dươиɠ ѵậŧ to lớn sắp được phóng thích ra khỏi quần của anh, cô nói: "Không, đừng, đừng ở trên giường của Đan Đan."

“Vậy đến giường của anh?"

“Cũng không được."

“Được, vậy chúng ta ra ngoài thuê phòng." Trần Dịch tìm cách thỏa hiệp, vốn cho rằng cô sẽ không đồng ý.

Anh đã nghĩ qua nếu cô không đồng ý, anh lập tức đâm vào bên trong cô, bất kể cô có vui hay không, tối nay anh nhất định sẽ ăn sạch cô, khiến cô không ngừng cao rào.

“Cũng được.” Cô nói, “Lần đầu tiên của em, anh Trần Dịch anh phải nhẹ một chút."

Lê Khuynh cười đến mi mắt cong cong, khiến người khác không khỏi rung động.

Trần Dịch vuốt ve tiểu huyệt nhảy cảm của cô, một trận xoa nắn lên xuống, khiến cô một lần nữa cao trào.

Cô bật ra âm thanh rêи ɾỉ, anh nhoài người tiến đến tiểu huyệt cô hôn lên, cao trào đến phun nước, ở bên tai cô nói: "Anh đưa em đi phá trinh tiểu huyệt."

“Có một chút đau, cố chịu một lát.”

Vì vậy, trong đêm mưa như trút nước thế này, Trần Dịch vốn dĩ có thể dễ dàng đυ. cô gái nhỏ còn trinh này, lại bị cô giày vò, phải ra ngoài thuê phòng mới có thể phá trinh của cô.