Lê Khuynh tức giận quay đầu sang một bên, gò má vì tức giận phồng lên, không cần nói đáng yêu biết bao.
Trần Dịch lúc này mới nghiêm túc đánh giá tiểu cô nương mấy năm gần đây diện mạo thay đổi thế nào.
Cô vẫn giống như trước đây làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh, thời gian không hề lưu lại dấu vết nào trên mặt cô, ngoại trừ việc cô trở nên có tươi tắn và xinh đẹp hơn so với khi còn nhỏ, cô vẫn có sức hút câu hồn người khác như ngày nào.
Lần đầu tiên gặp cô, anh 20 tuổi cô mới 14 tuổi, khi đó cảm thấy cô lớn lên đáng yêu xinh đẹp, nhưng không nghĩ quá xa, chỉ có một lần gặp cô ở trong WC nhìn thấy bướm nhỏ, mới bắt đầu có suy nghĩ không chính đáng với cô.
Nhưng đó chỉ là kiểu suy nghĩ của một người đàn ông khi anh ta mơ tưởng về một người phụ nữ.
Thời gian trôi qua, anh vốn đã quên mất cô, không nghĩ tới thời gian đem cô điêu khắc trở nên xinh đẹp đến vậy, hoàn toàn vượt xa mong đợi thẩm mỹ của anh, hình dáng bộ ngực và phản ứng của tiểu huyệt đều không khác tưởng tượng của anh là bao.
“Em có biết bây giờ anh muốn làm gì em không?” Anh vừa nhìn cô vừa đứng dậy, mở tủ quần áo của Trần Đan Đan, chỉ vào quần áo bên trong, “Quần áo em tìm ở đây.”
Lê Khuynh liếc nhìn lập tức nhìn thấy chiếc váy lễ phục lần trước Trần Đan Đan chụp cho cô xem, lúc này mới ý thức được thì ra váy được cất ở đây.
Bất quá anh Trần Dịch làm sao biết được cô là đang tìm chiếc váy này?
“Làm sao anh biết được?” Cô mấp mấy môi.
“Chẳng phải vừa vào cửa em đã nói tới tìm quần áo sao?” Trần Dịch cười, “Quần áo của con nhóc Trần Đan Đan đều nằm ở đây, chẳng lẻ em muốn mặc quần áo của anh?"
Lê Khuynh từ trên giường nhảy xuống, thuận tiện đem váy đi lấy xuống, cũng không biết vì cái gì mà khi bị Trần Dịch tùy ý bế lên thả xuống, trêu chọc hết lần này đến lần khác nhưng cô không muốn phản kháng chút nào.
Ngược lại, cô có vẻ thích sự trêu chọc của anh, đặc biệt là khi anh ấy xoa ngực và chạm vào âʍ ɦộ của cô.
Lúc quay lưng đi tìm lễ phục, trong lòng cô không khỏi băn khoăn, chẳng lẽ mình đói khát đến vậy sao?
Hay nói đúng hơn, cô chỉ là khát khao được anh Trần Dịch chạm vào.
Thật ra cô không có ấn tượng gì với anh Trần Dịch, ấn tượng sâu sắc nhất chính là lần cô đi vệ sinh, anh nhìn thấy cô đi tiểu trong WC, lúc đó cô còn chưa hoàn toàn phát dục đâu.
Khi đó cô còn chưa biết thích một người là như thế nào, nhưng mà cô đặc biệt nhớ kỹ, anh Trần Dịch nhìn thấy cô đi toilet sau đó nở một nụ cười vô cùng phóng đãng.
Hình như lúc đó anh nói: "Nhóc con âʍ ɦộ còn chưa mọc đủ lông đã dám cố ý câu dẫn anh.”
Trời đất chứng giám, lúc ấy cô hoàn toàn không có ý muốn câu dẫn anh.
“Em còn muốn chọn bao lâu?” Trần Dịch nhìn chằm chằm sau gáy cô một lúc lâu, ngữ khí có chút mất kiên nhẫn.
“Sắp xong rồi.” Thật ra Lê Khuynh đã sớm tìm được váy cô muốn mượn của Trần Đan Đan, chỉ là cô có hơi tham lam bị thu hút bởi một chiếc váy đen khác đẹp hơn.
Vì vậy cô bắt đầu bị lung lây giữa 2 bên.
Lê Khuynh từ nhỏ đã luôn gặp khó khăn trong việc lựa chọn, khi cô đang đau đầu xem chọn cái nào, lòng ngực nóng hổi của Trần Dịch đã dán lên lưng cô, một tay đem áo cô cởi xuống.
Cùng lúc đó, đôi tay thon dài của người đàn ông đem 2 bộ váy một màu bạc và một màu đen lấy ra, ngay sau đó đóng tủ lại, đẩy hai bộ váy đến trước ngực cô, chế trụ, cười nói: "Cởi ra thử xem. Thử đi, anh cho em ý kiến."
Lê Khuynh thật sự hoài nghi, Trần Dịch có phải hay không là con sâu trong bụng cô, nếu không làm sao anh biết được cô đang để ý 2 cái váy này.
Cô cẩn thận nhận váy, muốn vào trong nhà vệ sinh để thử.
Trần Dịch một tay đem cô ấn ở trên vách tủ quần áo, bàn tay không khách khí hướng đến bộ ngực hồng hào của cô, rất nhanh nút áo ngực đã bị anh cởi ra, bộ ngực đầy đặn của cô lộ ra ngoài, anh nắm lấy một đầu nhũ hoa chơi đùa với nó một cách tùy ý, "Cứ thay ở trước mặt anh đi".
“Nhanh lên nếu không anh lập tức đè em ra đυ.." Anh nói mấy lời thô lỗ, giọng điệu lưu manh mang theo ý cười.
Lê Khuynh biết anh chỉ đang cố ý hù dọa cô, anh chỉ là muốn xem cô thay quần áo ở trước mặt anh.