Được rồi, Lê Khuynh đã hiểu, Trần Đan Đan đây là có bạn trai liền bỏ rơi cô qua một bên.
Còn hoàn toàn quên mất bản thân hẹn cô đến nhà lấy đồ.
Cũng khó trách, có đại dươиɠ ѵậŧ hầu hạ, còn là đêm đầu khai huyệt, không chừng cũng đã quên mất người bạn thân là cô đây.
Lê Khuynh tự mình nhận thức xong đứng lên bắt đầu tìm kiếm trong tủ quần áo của Đan Đan, không phải nói để ở trong cùng trong tủ quần áo sao?
Cô tìm một lúc lâu, phát hiện làm gì có tủ trong cùng, tủ quần áo này vô cùng đơn giản căn bản không có ngăn trong cùng.
Vừa mở tủ ra chỉ thấy bên trong gần như trống rỗng, bên trong đơn giản chỉ treo mấy bộ quần áo lỗi thời đa số là áo dài và quần tây, làm gì có chiếc váy đầm thủ công cao cấp có ánh ngọc trai màu xám bạc lấp lánh cúp ngực hở lưng nào.
Đây là Đan Đan đang lừa gạt cô?
Lê Khuynh lật tung ngăn tủ mệt đến muốn tắt thở, nằm dài ở trên giường, suy nghĩ có nên gửi tin nhắn để đi hỏi lại cho rõ không, lại sợ mình làm phiền bạn thân đang bị làm đến thoải mái, nghĩ nghĩ một chút liền thôi bỏ qua suy nghĩ này.
Cô hiện tại vì buổi lễ ngày mai mà đau đầu, buổi lễ long trọng như vậy, cô cũng không thể chỉ mặc áo sơ mi quần jean hay áo thun với váy ngắn đến được?
Cũng có khả năng như thế, nhưng như vậy rất thất thố.
Nghĩ đến đây cô nằm ở trên giường trực tiếp ngủ thϊếp đi.
Thẳng đến lúc Trần Dịch đi vào tới cô cũng không có phát hiện.
Trần Dịch vừa bước vào phòng đã thấy cô mở tung tủ quần áo, lật tung cả cái tủ ra ngoài, ai không biết chắc còn tưởng có trộm.
Bất quá anh hiểu rõ cô, rất nhanh nhớ tới lời vừa rồi cô nói tới tìm Đan Đan lấy quần áo.
Anh không khỏi cười khẽ, tiểu cô nương nhất định không biết Trần Đan Đan đã đem phòng dọn đến phòng của mẹ đi, sau khi cha mẹ anh chuyển đến nước ngoài định cư, Trần Đan Đan liền ghét bỏ phòng bản thân quá nhỏ, khăng khăng muốn chuyển tới phòng của ba mẹ.
Cũng đã được vài tháng, Trần Đan Đan đoán chừng vẫn chưa báo cho bạn thân là cô nhóc đã đổi sang phòng mới.
Trần Dịch lúc đầu đến gần Lê Khuynh, vốn dĩ anh không nghĩ đến việc làm gì cô, nhưng rất nhanh, anh nhìn thấy dưới đôi chân đang bắt chéo của cô, dường như không có mặc gì bên trong.
Ngay sau đó anh đem cô gái nhỏ trên giường ôm lên, không phải ôm kiểu công chúa, mà là tư thế dang rộng hai chân để cô quấn lấy eo mình.
Lê Khuynh vốn ngủ không sâu, bị anh lôi kéo lập tức tỉnh dậy.
Đôi chân trắng như tuyết dang rộng, ở hai bên eo anh đan chéo.
“A, anh Trần Dịch, anh làm gì vậy?” Cô mơ mơ màng màng mở miệng hỏi anh.
“Thao em." Giọng điện anh cà lơ phất phơ.
Thừa dịp cô mơ mơ màng màng chưa kịp tỉnh táo, đem cô trêu chọc một phen, tiếp tục nhìn biểu tình vừa mơ hồ vừa khẩn trương của cô, cảm giác vui sướиɠ cực kỳ.
Nói xong anh còn lắc lắc mông cô, dùng tay vòng ra sau bóp lấy cặp mông đầy đặn của cô, quả nhiên nó vừa tròn vừa vểnh, không thua kém gì bộ ngực của cô.
“Thích anh bóp mông của em như này không?” Anh một bên ôm cô hướng đến phòng mới của Trần Đan Đan mà đi, một bên thò tay xoa nắn ngực và mông cô một cách tùy tiện.
Xoa đến phía dưới dươиɠ ѵậŧ của anh cũng đã nổi lên phản ứng, mang cô đặt lên giường lớn của Trần Đan Đan gương mặt cô đã đỏ bừng một phen.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngắn bị chính mình đẩy lên đến eo, đôi chân trắng như tuyết hơi mở ra, giữa hai chân huyệt động thần bí đang không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, anh hận không thể lập tức tách cô ra trực tiếp đâm vào.
“Sao em cứ nhìn anh anh như vậy?” Anh nhéo nhéo cằm cô, đưa tay xuống bóp lấy bộ ngực cao vυ't đang được áo ngực bao phủ của cô, “Nói cho anh nghe, có nam nhân nào khác sờ vυ' em như này chưa?"